找回密码
 注册
搜索
查看: 8068|回复: 24

[Official - Original] Bạn trai tôi là kiến ba khoang (Cập nhật tập 5)

[复制链接]

17

主题

73

回帖

0

听众

Thiếu Úy

积分
1513
发表于 1-6-2020 00:45 | 显示全部楼层 |阅读模式
BẠN TRAI TÔI LÀ KIẾN BA KHOANG
Hà Ô Lạp Na Lạp Thị Đài Sang Kim Bá Lợi
* * *

Truyện hơi dài: Bạn trai tôi là kiến ba khoang - Tập 1
Tác giả: Hà Ô Lạp Na Lạp Thị Ca Đài Sang Kim Bá Lợi.
Thể loại: đam mỹ, siêu nhiên, Ký túc xá, sinh viên.
Số tập: chưa biết.
Cảnh báo: Mọi thứ trong truyện đều là giả tưởng.

Hiếu Thuận là một cậu sinh viên mập mạp và đồng tính. Nghe mà buồn muốn rớt nước mắt. Một khi bạn là bê đê thì bạn không thể xấu xí, đó là quy luật sinh tồn và đúng trong mọi hoàn cảnh. Hiếu Thuận đang là sinh viên năm hai trường Đại Học KHXH và NV, đại học quốc gia thành phố Hồ Chí Minh. Ngoài ra còn được biết dưới cái tên "Nữ Nhi Quốc". Cơ bản là cuộc đời của Hiếu Thuận rất nhạt nhẽo, tự cho mình là giỏi nên đăng ký vào học một cái ngành "khó hiểu" mang tên "Quan Hệ Quốc Tế". Không phải ngành này "khó hiểu" mà do cậu Hiếu Thuận này không đủ năng lực để theo đuổi, có trách thì trách bản thân mình vô dụng chứ đừng có đổ lỗi lên người khác. Cho nên, Hiếu Thuận là một đứa thất bại về học thức lẫn tình duyên.
Cuộc sống ở ký túc xá cũng không mấy "thân thiện" với Hiếu Thuận. Người ta sống bình lặng không có chuyện gì nhưng còn với Hiếu Thuận thì lúc nào cũng có chuyện. Hiếu Thuận đã quen với điều đó và không muốn bàn cãi thêm. Miệng chỉ biết nói những câu thường được nghe trong các bộ phim Đài Loan nghìn tập "Người đang làm trời đang nhìn!" chứ chẳng có phương cách nào hóa giải sự thật cậu phải sống chung với những người bạn "kém thân thiện".
Như vậy cũng đã quá đủ để hiểu Hiếu Thuận khá là xui xẻo và tội nghiệp nhưng như đã nói ở trên Hiếu Thuận cũng không biết làm gì để hóa giải tình thế bằng cách ngồi yên chịu đựng.
Thời gian gần đây, Hiếu Thuận thường bị kiến ba khoang cắn. Một cảm giác đau đớn nhưng rất quen thuộc. Tuy là nạn nhân trong cuộc đời ngang trái này nhưng Hiếu Thuận lúc nào cũng bị cắn, còn những người "roommate" thì không bao giờ bị cắn. Không bao giờ! Không bao giờ và sẽ không bao giờ!
"Kiến ba khoang có tên khoa học là Paederus fuscipes, thuộc Họ Staphilinidae (cánh cụt), bộ Cánh cứng. Loài côn trùng này có thân mình thon, dài như hạt thóc (dài 1-1,2 cm, ngang 2-3 mm), có hai màu đỏ và đen. Về mặt khoa học thì kiến ba khoang không thuộc họ kiến, nhưng vì nhìn giống con kiến nên người ta hay gọi với nhiều tên gọi khác nhau như kiến hoang, kiến kim, kiến lác, kiến gạo, cằm cặp, kiến nhốt, kiến cong,...

Loại bọ này không đốt hay cắn nhưng do trong dịch cơ thể của bọ có chứa pederin, một loại chất độc gây rộp, phỏng da, và Paederus dermatitis, một loại viêm da khi bị côn trùng đốt. Loài này là một loài côn trùng ăn thịt côn trùng khác, chuyên săn rầy trên đồng ruộng.

Khi bị kiến ba khoang bám trên da, không nên dùng tay giết kiến mà khuyến cáo nên chỉ thổi kiến đi." Theo Bách Khoa Toàn Thư Wikipedia.

Hiếu Thuận bị cắn một mảng lớn ở cổ, đau nhứt dữ dội liền phải chạy ra tiệm thuốc tây gần trường mua kháng sinh và thuốc bôi để điều trị. Hiếu Thuận thề sẽ cho mấy con kiến này một bài học, ngay sau khi tan học cậu liền chạy ra siêu thị Coop Xtra tậu cho mình một hộp sáp thơm hương sả, một túi thơm hương sả, một chai xịt khuẩn hương sả. Mua xong cậu liền chạy về Ký túc xá bày binh bố trận. Thứ nhất, cậu đặt sáp thơm ở dưới gầm giường sau đó đặt túi thơm ở chân bàn còn chai xịt khuẩn hương xả thì cậu xịt từ đầu giường cho đến cuối giường. Hiếu Thuận tin chắc là sẽ không có một con kiến ba khoang nào dám đụng tới một sợi tóc của cậu.

Hiếu Thuận tự tin đi ngủ, không mảy may lo lắng gì đến mấy con kiến lắm chiêu kia. Hiếu Thuận chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Hiếu Thuận bắt đầu mơ đến những điều không tưởng như hiểu được tập bài đọc môn Reading in Political Science hoặc có thể dõng dạc tuyên bố tìm ra lời giải cho những tranh chấp trong môn Công Pháp Quốc Tế. Cậu vừa mơ mà vừa cười mãn nguyện sung sướng, bỗng nhiên trong mơ của cậu xuất hiện một chàng trai lạ mặt nhưng cũng có vẻ "ngon". Anh ta tiến tới, chấp tay lại, miệng luôn van xin:

"Tui xin ông đừng tiêu diệt kiến ba khoang nữa, tui hứa sẽ không cắn ông nữa đâu!"

Hiếu Thuận trong mơ cười lớn, rồi mỉa mai nói:

- What the fuck? really bitch? loài kiến các người có bao giờ tha cho tui, năm nào tháng nào các người cũng ùn ùn kéo đến cắn cho tui thân tàn ma dại! Bây giờ ông xin tha là sao? ông có đền bù đủ những tổn thương mất mát mà tui phải chịu đựng trong suốt thời gian qua?

Anh chàng đẹp trai thành khẩn trả lời:

- Được! tui hứa! đời này kiếp này tui sẽ dùng tính mạng  và tấm thân này để bù đắp cho ông!

Hiếu Thuận trong lại càng cười lớn trong lòng thầm nghĩ "Chắc có lẽ học ở Nhân Văn nên mình bị thiếu dương khí trầm trọng nên mơ tưởng những chuyện tào lao này, thôi được, cứ bình tĩnh, xem coi anh chàng nhân danh chính nghĩa yêu động vật này sẽ làm trò gì. Xin Chúa hãy nói với con là con bị điên!"

Anh chàng đẹp trai càng quả quyết hơn nữa:

- Loài kiến chúng tôi nói được làm được không như con người các ông lúc nào cũng xảo trá lừa lọc!

Hiếu Thuận bắt đầu cảm thấy bực mình, buộc phải lên tiếng chửi cho tên "đạo đức giả này" một bài học:

- What? "loài kiến chúng tôi", "con người các ông"? ông có bị mát dây không? Đây chỉ là mơ, tui không chấp nhất, ông ủng hộ cho loài kiến nanh nọc kia cũng được nhưng mà ông không thể phủ nhận được những vết sẹo và những vết thâm trên người tui là do mấy con "pet" của ông gây ra! Nè nhìn cho kỹ!

Nói xong, Hiếu Thuận liền vạch áo chỉ cho anh chàng "yêu kiến" kia những trận chiến mà loài ba khoang "trân quý" mà anh chàng ca ngợi gây ra.

Anh chàng đẹp trai phì cười:

- Tui có thấy gì đâu? Toàn là mỡ với mỡ!

Hiếu Thuận bực bội, liền ngoáy đầu tứ phía nhìn lại những chỗ mà mình vạch áo ra, đúng thật là những vết sẹo và những vết thâm đó đã biến mất lúc nào không hay. Hiếu Thuận ngạc nhiên hoảng hốt tự hỏi sao lại có chuyện này nhưng liền kịp trấn an đây chỉ là mơ, chắc do não mình tạo dựng những thức khùng điên này.

Anh chàng đẹp trai tiến tới, nắm tay Hiếu Thuận, thì thầm:

-Chỉ cần ông làm theo những gì tui yêu cầu, từ này ông không phải chịu bất cứ đau khổ nào nữa!

Hiếu Thuận đỏ mặt không nói nên lời, ngoảnh mặt đi không nói gì. Anh chàng đẹp trai bỗng lấy từ đâu không biết một chiếc nhẫn màu vàng cam y như cái màu của con kiến ba khoang rồi đeo vào tay Hiếu Thuận rồi nhẹ lên má cậu rồi nói:

-Chỉ cần em đeo chiếc nhẫn này thì không có một con kiến nào, không có một ai có thể làm hại em.

Hiếu Thuận bỗng nhiên bật cười, đẩy anh chàng đẹp trai ra rồi nói:

-Wow! slow down dude! ai là em, ai là anh thì còn chưa biết à nha!

Hết Tập 1.

Hà Ô Lạp Na Lạp Thị Đài Sang Kim Bá Lợi
[email protected]






回复

使用道具 举报

17

主题

73

回帖

0

听众

Thiếu Úy

积分
1513
 楼主| 发表于 1-6-2020 00:49 | 显示全部楼层
Tác giả Bé Ba đã trở lại? OMG!
回复

使用道具 举报

17

主题

73

回帖

0

听众

Thiếu Úy

积分
1513
 楼主| 发表于 1-6-2020 01:25 | 显示全部楼层
Hên quá cuối cùng cũng có một cái gì đó mới để đọc, ngán xuyên không lắm rồi!
回复

使用道具 举报

17

主题

73

回帖

0

听众

Thiếu Úy

积分
1513
 楼主| 发表于 1-6-2020 01:59 | 显示全部楼层

Bạn trai tôi là kiến ba khoang - Tập 2

Truyện hơi dài: Bạn trai tôi là kiến ba khoang - Tập 2
Tác giả: Hà Ô Lạp Na Lạp Thị Ca Đài Sang Kim Bá Lợi.
Thể loại: đam mỹ, siêu nhiên, Ký túc xá, sinh viên.
Số tập: chưa biết.
Cảnh báo: Mọi thứ trong truyện đều là giả tưởng.

Anh chàng đẹp trai cũng cười rồi tiếp lời:
-Vậy em là em cũng được, anh hãy làm theo lời em nói, em biết anh là một người lương thiện, giúp em lần này đi, em hứa anh sẽ thoát khỏi những tháng ngày đau khổ mà anh đang phải chịu!

Hiếu Thuận giật mình, ngỡ ngàng, tự hỏi tại sao anh chàng này lại biết mình đang chịu đựng những đau khổ chứ, ngoài những người thân nhất mình thương kêu ca than vãn thì mình có than vãn nữa với ai đâu.

Hiếu Thuận bừng tỉnh giấc, miệng cảm thấy khô khốc, liền tìm nước để uống nhưng đầu vẫn không thôi nghĩ về giấc mơ lạ kỳ lúc nãy, nghĩ tới sự ân cần dịu dàng mà còn thơm của anh chàng đẹp trai yêu kiến kia thì càng làm cho Hiếu Thuận thêm xao xuyến. Nhưng không Hiếu Thuận, liền trấn an mình rằng chắc là bệnh thiếu “dương khí” lại tái phát cùng “ế quá sinh hoang tưởng” ngày một trầm trọng. Uống nước xong vào lại giường nằm ngủ, Hiếu Thuận không tài nào ngủ lại được mà cứ suy nghĩ về hình bóng của chàng trai yêu kiến. Nằm một hồi thì Hiếu Thuận lại mắc tiểu, Hiếu Thuận liền tự trách chắc lại do cái bàng quang “nhỏ xíu” của mình gây chuyện. Hiếu Thuận vào nhà vệ sinh bật đèn lên thì thấy vết cắn của kiến ba khoang trên cổ đã biến mất như trong mơ, Hiếu Thuận dùng tay sờ lấy sờ để xem vết cắn ở chỗ nào nhưng vẫn không thấy.

Trong lúc sờ soạng bỗng một ánh sáng ánh kim lóe lên khi bị chiếu qua đèn và hiện lên trong gương. Hiếu Thuận từ từ nhìn vào bàn tay mình thì thấy đó đúng là chiếc nhẫn màu vàng cam mà anh chàng đẹp trai đeo vào ngón tay đeo nhẫn cưới của Hiếu Thuận. Quá nhiều thứ kì lạ xảy ra trùng khớp với giấc mơ của Hiếu Thuận, Hiếu Thuận liền toát mồ hôi và dường như sắp không làm chủ được bàng quang liền chạy vào bồn cầu trút bầu tâm sự theo tiếng gọi của tự nhiên. Bầu tâm sự coi như phần nào đã trút xong nhưng sự bất an trong Hiếu Thuận vẫn còn đó. Hiếu Thuận liền tự nhủ: “Không lẽ những gì xảy ra trong mơ đều là thật? Nhưng thật vô lý? Đây là năm 2020 chứ có phải Salem những năm 1690 đâu?

Hiếu Thuận bị cuốn theo dòng suy nghĩ liệu đây là thật hay mơ, Hiếu Thuận nhìn lại chiếc nhẫn màu vàng cam tuyệt đẹp rồi thầm nghĩ: “Ok, fine! coi như mình bị điên! Có thờ có thiêng có thiêng có lành! mình sẽ làm theo những gì anh ta nói! Nếu mà bị cắn nữa thì “bày binh bố trận” lại cũng chưa muộn! Kiến ba khoang coi như lần này chúng mày may mắn!”

Hiếu Thuận nghĩ xong thì liền bật đèn pin điện thoại lên, mò xuống gầm giường đóng chiếc hộp sáp thơm lại. Sau đó lại mò xuống gầm bàn cất túi thơm đi, còn mùi của chai xịt cồn quanh giường thì Hiếu Thuận lấy nước lau qua. Làm xong tất cả mọi chuyện, Hiếu Thuận thở phào rồi nhìn đồng hồ điện thoại thì cũng đã 3 giờ sáng. Hiếu Thuận lắc đầu ngao ngán:
- Kiểu này chắc lại phải cúp môn Chính Sách Ngoại Giao vào buổi sáng rồi! Ôi cuộc đời tôi!
Hiếu Thuận liền thiếp đi lúc nào không hay, trong lúc ngủ Hiếu Thuận cảm thấy dường như có ai đó đang ôm mình mà người đó rất thơm và mềm. Một cảm giác sướng sướng khó tả nhưng Hiếu Thuận lại dùng chiêu thức cũ trấn an bản thân “Chắc là mùa tìm bạn tình lại đến với mình nữa rồi!  Ngủ đi má ơi!  Bớt ảo tưởng!”.

Hiếu Thuận từ từ tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng chuông báo thức của bạn cùng phòng nằm giường phía trên. Tiếng chuông nghe thật điếc tai, kêu hơn mười lần mà anh bạn cùng phòng giường trên vẫn có sức dậy tắt báo thức rồi ngủ tiếp. Hiếu Thuận tự nhủ: “Coi như ý trời đã định phải dậy đi học Chính Sách Ngoại Giao thôi!” Hiếu Thuận từ từ ngồi dậy thì thấy trên bụng mình có một cánh tay vắt ngang, Hiếu Thuận tim đập thình thịch từ từ xoay đầu qua bên kia thì thấy anh chàng đẹp trai trong mơ đang nằm kế bên mình. “Ôi sao mà ảnh đẹp trai quá, những đường nét ấy phải làm cho người ta xao xuyến!” Hiếu Thuận  nhìn anh chàng đẹp trai mà mỉm cười thầm nghĩ. Lý trí chợt tỉnh giấc kiểm soát trí óc của Hiếu Thuận, nó ra lệnh cho cậu bớt mê trai và tỏ ra rẻ tiền mà suy nghĩ xem tại sao anh ta lại nằm ở đây? Anh ta đẹp thì có đẹp nhưng mình cũng đâu phải là hạng dễ dãi mà nằm ôm sờ mó như vậy?. Hiếu Thuận liền bật dậy la lớn, nhưng bị anh chàng đẹp trai kia bịt miệng không cho la hét, Hiếu Thuận ra sức kháng cự.

“Reng! Reng! Reng! Reng” tiếng chuông báo thức inh ỏi của anh bạn cùng phòng giường trên lại vang lên càng ngày càng chói tai, Hiếu Thuận lờ mờ mở mắt ra, nhìn xung quanh, quay đầu sang cả hai phía nhưng cũng không thấy ai. Hiếu Thuận mừng rỡ thầm tự nhủ: “Tất cả chỉ là mơ! Hiếu Thuận, não cô đúng là có vấn đề rồi!”. Hiếu Thuận ngồi dậy xếp mền, lấy điện thoại check NewsFeed Facebook rồi xem giờ thì thấy còn khoảng 30 phút nữa thì lớp Chính Sách Ngoại Giao bắt đầu. Hiếu Thuận liền cuống cuồng hoảng hốt miệng luôn chửi: “FUCK! FUCK! FUCK! I CAN’T BE LATE TODAY!”

Hiếu Thuận luống ca luống cuống, nào là đánh răng rửa mặt, thoa kem chống nắng Skin Aqua Tone Up UV mới vừa có thể làm kem chống nắng vừa có thể che khuyết điểm. Sau đó lại tô son, mang giày, mặc áo khoác, đeo bao tay, vớ rồi  tới giày. Tiếp đó, Hiếu Thuận lê lết thân hình béo mập của mình xuống tầng hầm lấy xe, rồi hì hục vặn ga hết cỡ chạy tới trường với lời thỉnh cầu mong sao kịp giờ.

Có lẽ ông trời không còn muốn dung túng cho cái thói giờ “dây thun” của Hiếu Thuận mà như thường lệ, Hiếu Thuận đến trễ trong khi cả lớp đã đến đầy đủ cùng cô giáo đang giảng bài. Lại những bước đi khúm núm quen thuộc, che mặt xuống bàn chót ngồi.

Học xong 5 tiết buổi sáng, Hiếu Thuận đói rã rời, tuy là chỉ ngồi bấm điện thoại nhưng Hiếu Thuận vẫn cảm thấy mệt nhọc như mới đi tập tạ về. Hiếu Thuận liền lấy điện thoại ra rủ bạn thân của mình là Tiểu Việt đi ăn trưa.

Hết tập 2.



回复

使用道具 举报

17

主题

73

回帖

0

听众

Thiếu Úy

积分
1513
 楼主| 发表于 1-6-2020 01:59 | 显示全部楼层
truyện làm cho người ta phải xao xuyến!
回复

使用道具 举报

17

主题

73

回帖

0

听众

Thiếu Úy

积分
1513
 楼主| 发表于 1-6-2020 02:01 | 显示全部楼层
ủa ủa ủa? Tiểu Việt? what? what? what? không lẽ có liên quan tới "Tâm hận cuồng si"??????
回复

使用道具 举报

2

主题

15

回帖

0

听众

Đồng Chí

积分
348
发表于 1-6-2020 07:52 | 显示全部楼层
Hóa ra nọc độc của kiến ba khoang còn khiến cho con người ta mắc thêm chứng hoang tưởng nữa.
回复

使用道具 举报

2

主题

15

回帖

0

听众

Đồng Chí

积分
348
发表于 1-6-2020 07:57 | 显示全部楼层
Tiểu Việt xuất hiện chắc chắn không có gì tốt lành, không phải giật chồng thì cũng là nguyền rủa tình cảm của người ta.
回复

使用道具 举报

17

主题

73

回帖

0

听众

Thiếu Úy

积分
1513
 楼主| 发表于 2-6-2020 20:10 | 显示全部楼层

Bạn trai tôi là kiến ba khoang - Tập 3

Truyện hơi dài: Bạn trai tôi là kiến ba khoang - Tập 3
Tác giả: Hà Ô Lạp Na Lạp Thị Ca Đài Sang Kim Bá Lợi.
Thể loại: đam mỹ, siêu nhiên, Ký túc xá, sinh viên.
Số tập: chưa biết.
Cảnh báo: Mọi thứ trong truyện đều là giả tưởng. Một số đoạn thoại của nhân vật sử dụng ngôn ngữ “đời thường” không dành cho trẻ em dưới 16 tuổi. Một vài đoạn có cảnh “táo bạo” không dành cho trẻ em dưới 18 tuổi.

Từ xa xa bóng dáng của Tiểu Việt dần lộ diện, hôm nay Tiểu từ trên đỉnh đầu đến gót chân đều là một màu đen huyền bí. Hiếu Thuận gặp được Tiểu Việt thì mừng rỡ, cả hai đều xuống căn tin của trường để ăn trưa.
Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện, Hiếu Thuận bắt đầu kể lại hết cho Tiểu Việt nghe tất tần tật những chuyện “siêu nhiên” mà Hiếu Thuận đã gặp phải. Tiểu Việt nghe xong liền cười một tràng dài, nói giọng mỉa mai:
- Đúng là cuồng dâm sinh hoang tưởng! Càng nói càng vô lý! Nào là chiếc nhẫn màu vàng cam của kiến ba khoang? Hứa sẽ giúp cô thoát khỏi những tháng ngày đau khổ? Ủa vậy thằng đó là một con kiến ba khoang đồng tính hả? Chủ nhật này rảnh tôi sẽ cùng cô đi bệnh viện Chợ Rẫy khám não liệu trong đó có gì khiến cô khùng điên như vậy!
Hiếu Thuận đuối lý chỉ biết cười trừ, cậu phần nào chấp nhận những lí lẽ mà Tiểu Việt đưa ra nhưng chiếc nhẫn màu vàng cam mà cậu đeo trên tay là thật, hiện tại nó vẫn nằm ở chỗ đó mà. Hiếu Thuận, cố gắng tháo chiếc nhẫn ra đưa cho Tiểu Việt xem xét với hy vọng phần nào sẽ thuyết phục được câu chuyện “siêu nhiên” của mình là thật. Hiếu Thuận cố tháo mãi những không được, nó bám chặt vào ngón tay đeo nhẫn cưới của Hiếu Thuận, thấy vậy, Hiếu Thuận liền chìa bàn tay đeo chiếc nhẫn màu vàng cam ấy cho Tiểu Việt xem:
- Nè, mày coi thử chiếc nhẫn này ở đâu ra chứ? Không phải của ảnh đưa cho tao thì làm sao mà tao có được?
Tiểu chăm chú nhìn vào đôi bàn tay ú na ú nần của Hiếu Thuận nhưng nhìn mãi cũng không thấy chiếc nhẫn nào, Tiểu Việt bực bội nói:
- Cô không những điên mà con đuôi! Đâu chiếc nhẫn mà mày nói đâu?
Hiếu Thuận rõ ràng là nhìn thấy chiếc nhẫn nhưng tại sao Tiểu Việt không thể thấy. Tiểu Việt thở thài nói:
- Thôi được, nếu cô đã chấp mê bất ngộ thì coi như đây là duyên âm (*) vậy!
(*): Là tình duyên hiện tại giữa người trần và những người ở thế giới khác (thường là với các vong hoặc tà). Thường là một số người chết yểu, bất đắc kỳ tử, chết oan vong linh không chấp nhận mình đã chết, cố bám lấy sự sống ở trên đời. Vì thế, họ cứ nguyên trạng giống như khi còn sống, trong khi họ ở cõi âm. Hay những người lúc còn sống có dục tính mạnh mẽ. Sau khi chết, hình dáng vong linh của họ biến đổi theo tư tưởng luôn oán hận, ham muốn, thường hay tìm cách trở về cõi trần theo "người cũ" hoặc một ai đó. Hoặc là dù vô tình hay cố ý bạn bị rơi vào mắt xanh của họ nên họ theo và đeo bám bạn.
Duyên âm không chỉ xảy ra ở nữ mà nam giới cũng bị. Nhưng thương nữ giới yếu bóng vía nên sẽ bị nhiều hơn. (Theo https://simphongthuy.vn/)

Hiếu Thuận gật đầu đồng ý với Tiểu Việt rồi hí hửng nói:
- Có còn hơn không!
Tiểu Việt lo lắng, hoài nghi nói:
- Nhưng nó sẽ theo mày hoài không dứt rồi làm sao có bạn trai được? Người và Ma sao mà đến với nhau được? Tính đóng Liêu Trai Chí Dị - Bồ Tùng Linh hả?
Hiếu Thuận tỏ vẻ ngây thơ, ngọt ngào nói:
- Nhưng cô không thấy như vậy khá là lãng mạn hay sao? Với lại cậu ấy cũng khá “ngon” chứ bộ!
Tiểu Việt không thể nào chịu nổi sự nai tơ lố bịch của Hiếu Thuận gắt gỏng chửi:
- Đũy điên! Đụ má mai mốt nó ám mày điên điên khùng khùng đừng có tìm tới tao khóc lóc nha đũy chó!
Hiếu Thuận dường như chìm trong đắm say tình yêu nên gần như bỏ ngoài tai lời cảnh tỉnh đanh thép của Tiểu Việt mà tiếp tục mơ mộng về một tương lai hạnh phúc của cậu và anh chàng được cho là duyên âm kia.

Ăn trưa xong, Tiểu Việt lẫn Hiếu Thuận đều phải học thêm ca chiều trong cái nắng hơn 40 độ c, tuy nhiên, cái nắng ấy cũng dịu đi phần nào do xuất hiện của những cây cổ thụ lâu năm che nắng cho ngôi trường Nhân Văn cổ kính. Học xong thì Hiếu Thuận như thường lệ lủi thủi một mình chạy xe ra tiệm giặt ủi lấy đồ đã được gửi từ hồi sáng sau đó thì đi mua hai hộp cơm trị giá 20k mỗi hợp. Thật là một trình tự nhàm chán mà Hiếu Thuận luôn muốn phá vỡ nó. Về tới phòng, mặt trời cũng đã sắp lặn, các bạn cùng phòng lúc này cũng chưa thấy về. Hiếu Thuận bất giác ngồi thẫn thờ trên giường suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, Hiếu Thuận một mặt mong đây là thật để lần đầu tiên Hiếu Thuận cảm nhận được tình yêu đôi lứa là gì mặt khác Hiếu Thuận cũng mong đây là mơ vì đối với Hiếu Thuận tình yêu không có thật trong giới đồng tính luyến ái, từ lâu Hiếu Thuận đã tự nhủ đừng nên mơ mộng ảo tượng, vừa xấu vừa mập như cậu thì đừng có hòng có bạn trai. Hiếu Thuận thở dài, rồi lấy đồ đi tắm rồi còn ăn cơm, chơi điện thoại, nếu siêng thì học bài còn không thì sẽ là ngồi lướt facebook giết thời gian.

Hiếu Thuận chọn đại một bộ đồ ngủ rồi nhảy vào phòng tắm, cũng không quên mang theo điện thoại, bật ca khúc quen thuộc cậu thường hay nghe vào những lúc tỏ tình bị từ chối. Ca khúc “Anh ta bỏ em rồi” của Hương Giang Idol.

Đang mải mê lipsync theo giai điệu da diết, có phần buồn não nề của “Anh Ta Bỏ Em Rồi”, Hiếu Thuận chợt nhận ra mình quên mang khăn tắm vào, Hiếu Thuận thản nhiên cười rồi tự nhủ “Có sao đâu, cùng lắm rồi trần truồng bước ra ngoài lấy khăn thôi chứ có ai đâu mà sợ!”. Hiếu Thuận vẫn cứ hồn nhiên “quẩy” trong nhà tắm một lúc nữa.
Thấy có vẻ nếu tiếp tục thì có thể tiền nước tháng này Hiếu Thuận không thể trả nổi, nên Hiếu Thuận nhong nhong chạy ra “mình trần như nhộng” tiến đến tủ đồ không khóa của mình để khăn tắm, nhưng tìm hoài mà vẫn không thấy. Hiếu Thuận bực bội, thầm nghĩ chắc là lại mất đồ ở tiệm giặt ủi nữa rồi, cậu quyết định lấy đại chiếc áo cũ khô ráo đã lâu không mặc để làm đỡ khăn tắm vậy. Hiếu Thuận đóng cửa tủ quay lại về phía nhà tắm thì thấy trước mặt mình có một chàng trai đang che mặt đang cầm chiếc khăn tắm mà Hiếu Thuận đang tìm, miệng ấp úng nói:
- Khăn tắm …tắm… của… em…em… đang tìm!
Hiếu Thuận hốt hoảng, xấu hổ tột độ, nhìn trên nhìn dưới không một mảnh vải che thân, Hiếu Thuận không biết làm gì la lớn:
- Á Á Á Á Á Á Á  Á Á Á Á Á Á Á!
Hết tập 3
回复

使用道具 举报

17

主题

73

回帖

0

听众

Thiếu Úy

积分
1513
 楼主| 发表于 2-6-2020 20:11 | 显示全部楼层
Thích nhân vật Tiểu Việt ghê, cậu ấy thật ngầu!
回复

使用道具 举报

17

主题

73

回帖

0

听众

Thiếu Úy

积分
1513
 楼主| 发表于 2-6-2020 20:12 | 显示全部楼层
Bắt đầu có cảnh nóng rồi :))))))))))))))))))))
Nụ cười dần mất đi sự liêm sỉ
回复

使用道具 举报

17

主题

73

回帖

0

听众

Thiếu Úy

积分
1513
 楼主| 发表于 2-6-2020 20:13 | 显示全部楼层
Lại chiêu trò câu khách rẻ tiền của tác giả "Bé Ba" rồi!
回复

使用道具 举报

0

主题

2

回帖

0

听众

Đồng Chí

积分
56
发表于 4-6-2020 10:39 来自手机 | 显示全部楼层
Hóng chap mới =))))
回复

使用道具 举报

0

主题

2

回帖

0

听众

Đồng Chí

积分
56
发表于 4-6-2020 10:39 来自手机 | 显示全部楼层
Chap mới phải có 18+ thì mới có người xemm
回复

使用道具 举报

90

主题

60

回帖

2

听众

Đại Tướng Quân

Ban biên tập

积分
14130
QQ
发表于 4-6-2020 11:12 | 显示全部楼层
Đăng bởi Vykhùng lúc 4-6-2020 10:39
Chap mới phải có 18+ thì mới có người xemm

Con nít con nôi, coi cái gì mà 18+
Một lục bút cho tâm hồn lãng mạn của bạn, mơ mộng của bạn và cả khát khao của bạn
回复

使用道具 举报

17

主题

73

回帖

0

听众

Thiếu Úy

积分
1513
 楼主| 发表于 7-6-2020 00:47 | 显示全部楼层

Bạn trai tôi là kiến ba khoang - Tập 4

Sửa lần cuối bởi 何格格 lúc 10-6-2020 19:20
Sửa lần cuối bởi 何格格 lúc 10-6-2020 19:11
Sửa lần cuối bởi 何格格 lúc 7-6-2020 00:51
Sửa lần cuối bởi 何格格 lúc 7-6-2020 00:49
Sửa lần cuối bởi 何格格 lúc 7-6-2020 00:48
Truyện hơi dài: Bạn trai tôi là kiến ba khoang - Tập 4
Tác giả: Hà Ô Lạp Na Lạp Thị Ca Đài Sang Kim Bá Lợi.
Thể loại: đam mỹ, siêu nhiên, Ký túc xá, sinh viên.
Số tập: chưa biết.
Cảnh báo: Mọi thứ trong truyện đều là giả tưởng. Một số đoạn thoại của nhân vật sử dụng ngôn ngữ “đời thường” không dành cho trẻ em dưới 16 tuổi.
Hiếu Thuận từ từ lấy lại bình tĩnh, liền giật phắc chiếc khăn mà chàng trai lạ mặt đang cầm. Sau đó, quấn khăn quanh phần dưới một cách đầy gấp rút rồi phóng loạt lại vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại. Cậu lau vội cơ thể rồi mặc đồ vào, tâm trạng sợ hãi liệu cái tên đưa khăn cho cậu ngoài kia là người hay mà sao có thể vào trong phòng ký túc xá đã khóa trái từ bên trong? Nếu hắn là trộm thì có vũ khí thì coi như mạng của cậu toi còn nếu hắn là ma thì cậu sợ đến mất mạng. Nghĩ đến đây, Hiếu Thuận làm liều một phen, cậu từ từ kéo chốt cửa của phòng tắm ra rồi chầm chậm đẩy cửa ra. Ngó trước, ngó sau, Hiếu Thuận không thấy ai, chàng trai lạ mặt không biết đã biến đâu mất dạng. Hiếu Thuận thấy vậy liền chạy vào giường của cậu thì thấy chàng trai lạ mặt đang ngồi đó, cúi gằm mặt xuống. Hiếu Thuận nuốt nước bọt, biết chắc rằng lần này có vẻ “lành ít dưỡng nhiều”, Hiếu Thuận lấy hết can đảm tiến lại gần chỗ chàng trai đang ngồi, miệng lắp bắp hỏi:
- Anh… anh… là…. ai ai? Là… người….người hay ma?
Chàng trai lạ mặt từ từ ngẩng mặt lên, quay đầu lại, ấp a ấp úng trả lời Hiếu Thuận:
- Là… là… anh đây!
Thì ra anh chàng lạ mặt này chính là anh chàng đẹp trai yêu kiến ba khoang, người mà đã tặng nhẫn, ôm Hiếu Thuận ngủ. Hiếu Thuận thở phào nhẹ nhõm, mặt bắt đầu đỏ lên, nhưng trong lòng vẫn muốn làm sáng tỏ mọi câu hỏi trong đầu cậu: Anh ta là ai? Anh ta tại sao cứ xuất hiện trong giấc mơ của mình? Anh ta tại sao có thể vào đây khi phòng đã khóa trái từ bên trong?. Hiếu Thuận quyết phải làm sáng tỏ mọi điều nghi vấn trong hôm nay, câu bình tĩnh nói:
- Thì ra là anh! Nhưng anh là ai mà cứ xuất hiện trong giấc mơ của tui? Anh có mục đích gì?
Anh chàng đẹp trai yêu kiến ba khoang đứng dậy, ôm ấy Hiếu Thuận thật tình cảm rồi nói:
- Em ngồi xuống đây, anh sẽ trả lời hết những câu hỏi của em!
Hiếu Thuận được trai đẹp mà còn thơm ôm thì thích quá nhưng vẫn phải tỏ ra “thanh cao, nhà có gia giáo” nên đẩy nhẹ anh chàng đẹp trai yêu kiến ba khoang ra rồi từ từ ngồi xuống giường rồi nói:
- Chúng ta chưa thân tới mức anh có thể tùy tiện ôm tui như thế! anh mau trả lời những câu hỏi của tui!
Anh chàng đẹp trai từ tốn trả lời:
- Anh tên là Mã Nghĩa Tấn Khang (蚂義迅矼), anh là một người kiến ba khoang!
Bỗng dưng Hiếu Thuận cười lớn, giọng giễu cợt:
- What? 什么?người kiến ba khoang? anh tưởng tui ba tuổi mới ra giang hồ chắc? Nếu anh nói anh là người kiến vậy thì biến hình cho tui xem đi! Đừng có thấy tui đẹp rồi nói khùng nói điên!
Mã Nghĩa Tấn Khang im lặng, nhắm mặt lại, miệng lẩm bẩm tiếng gì đó nghe không hiểu. Bỗng nhiên toàn thân anh ta chuyển sang màu vàng cam của kiến ba khoang, tiếp đó, những lằn sọc màu đen bắt đầu hiện ra. Giờ đây phía trước mặt Hiếu Thuận là một con kiến ba khoang khổng lồ với đôi đen lay láy, cùng hai chiếc càng kiến to đùng đang chĩa thẳng vào mặt Hiếu Thuận.
Hiếu Thuận hốt hoảng sợ xanh mặt, đứng bật dậy ra xa, la lớn:
- Oh shit! What the fuck? Are you fucking serious? You’re fucking real!
Hiếu Thuận từ từ bình tĩnh tiến lại gần, đôi bàn tay run rẩy từ từ đưa lên chạm vào kiến ba khoang khổng lồ. Kiến ba khoang khổng lồ âu yếm nhìn Hiếu Thuận, Hiếu Thuận nhoẻn miệng cười nói:
- OK, cool! Vậy là mình không có bị điên rồi cả nhà ơi! Anh có thể biến lại hình dạng con người để tụi mình dễ nói chuyện được hông?
Mã Nghĩa Tấn Khang biến lại thành hình dạng con người, cùng Hiếu Thuận ngồi xuống giường trò chuyện tiếp. Hai người ngại ngùng nhìn nhau một hồi rồi không ai cất tiếng cả. Hiếu Thuận cảm thấy nếu cứ tiếp tục im lặng như vậy hoài thì sẽ phí thời gian lắm, cậu sợ các bạn cùng phòng của cậu về phá tan bầu không khí này. Hiếu Thuận hít một hơi thật sâu rồi lấy hết dũng khí mở lời:
- So… Anh đã nhìn thấy “Tiểu Hiếu Thuận” hết rồi hả?
Hiếu Thuận nói xong thì cảm thấy xấu hổ vô cùng, tự trách bản thân tại sao có thể hỏi một câu hỏi vô duyên như vậy. Mã Nghĩa Tấn Khang mặt bừng đỏ, miệng cười chúm chím, trả lời Hiếu Thuận một cách ngượng ngùng:
- Thấy “sơ sơ” rồi … nhưng … mà chưa thấy hết … đâu!
Hiếu Thuận mặt lúc này cũng đã đỏ như gấc, cậu cố gắng giữ bình tĩnh mà tiếp tục cuộc hội thoại, trong đầu cậu vẫn còn nhiều nghi vấn chưa được giải đáp như anh ta là người kiến ba khoang đến đây có mục đích gì, là người tốt hay người xấu hay mọi thứ cậu đang thấy trước mắt chỉ là mơ, Hiếu Thuận quyết tâm phải tìm hiểu ngọn ngành nhưng Hiếu Thuận lúc này đây đã bị lạc trong cái nhan sắc trời cho của Mã Nghĩa Tấn Khang nào là chiếc mũi cao, gương mặt trái xoan thanh thoát, đôi mắt sáng nghiêm nghị cùng khuôn miệng có phần hơi hô vừa phải. Quan trọng nhất vẫn là giọng nói trầm ấm ngọt ngào, ngoài ra còn là nước da màu nâu khỏe khoắn. Hiếu Thuận cứ đắm chìm mãi trong thứ nhan sắc ấy mà đờ người ra một hồi lâu. Mã Nghĩa Tấn Khang thấy Hiếu Thuận cứ ngồi đó mà không nói chuyện thì chồm tới hôn lên má Hiếu Thuận một cách thật bất ngờ. Hiếu Thuận bỗng giật phắc người, đẩy Mã Nghĩa Tấn Khang ra rồi hờn dỗi nói:
- Anh! Anh đó! Sao anh lúc nào cũng có mấy hành động vượt quá giới hạn như vậy chứ? Anh không biết làm như vậy là biến thái hay sao?
Mã Nghĩa Tấn Khang không nói gì lại chỉ biết cười. Hiếu Thuận thấy vậy bực bội nói:
- Nói tới anh thì anh chỉ biết cười! Thôi không dài dòng nữa, tui vào thẳng chuyện chính: Tui ở cái Ký túc xá này gần 2 năm trời tại sao không gặp anh mà anh lại xuất hiện vào lúc này? Anh xuất hiện vào lúc này là có mục đích gì? Có phải anh là người cắn tui thường xuyên không?
Hiếu Thuận thấy câu hỏi vừa rồi có vẻ hơi vô duyên liền nhanh chóng sửa lại:
- Ý tui là có phải anh là cái con kiến ba khoang mà lúc nào cũng đốt tui không? Sao bạn cùng phòng của tui anh không đốt mà anh cứ đốt tui hả?
Mã Nghĩa Tấn Khang cảm thấy hơi bực bội vì bị Hiếu Thuận tra khảo rất nhiều câu hỏi cùng một lúc, cậu đứng dậy khoanh tay tỏ thái độ với Hiếu Thuận rồi nói:
- Anh không phải tội phạm để em tra hỏi! Tối nay anh sẽ quay lại để trả lời mấy cái câu hỏi tra khảo của em!
Nói rồi Mã Nghĩa Tấn Khang biến mất dạng để lại Hiếu Thuận một mình ở lại căn phòng Ký Túc Xá lạnh lẽo. Hiếu Thuận ngơ ngác rồi chuyển sang bực tức nói:
- Làm như mình hay lắm!
Hiếu Thuận lè lưỡi ra nói:
- Lêu Lêu! Tui mà lấy sả lấy chanh ra thì anh có mà xin lỗi tui liền chứ ở đó mà thái độ!
Hiếu Thuận dùng dằng bực tức ngồi xuống giường, hứa với bản thân rằng là tối nay sẽ cho Mã Nghĩa Tấn Khang biết tay. Hiếu Thuận giận dỗi nhớ lại nụ hôn lên má mình của Mã Nghĩa Tào Khang thì liền hết giận mà cười tủm tỉm, Hiếu Thuận liền ngay lập tức trấn an mình rằng mê trai vừa thôi, không nên làm Mị Châu trong truyền thuyết, mới gặp là yêu.

Bỗng tiếng gõ cửa phòng vang lên làm tắt đi luồng suy nghĩ của Hiếu Thuận, cậu chạy ra mở cửa thì thấy gương mặt khó ưa của bạn cùng phòng mình, cậu cố gắng mỉm cười thân thiện với hắn ta nhưng người ấy một tiếng cũng không chào, lù lù đi vào phòng. Hiếu Thuận cười trừ cảm thấy quá quen thuộc với tình trạng này, miệng thầm nguyền rủa.

Hết Tập 4.





回复

使用道具 举报

17

主题

73

回帖

0

听众

Thiếu Úy

积分
1513
 楼主| 发表于 7-5-2025 01:08 | 显示全部楼层
Chào cả nhà yêu Bé Ba đã trở lại rồi đây, sau đây Bé Ba sẽ tóm tắt 4 tập trước để mình nhảy vào tập 5 để hiểu tác giả đang viết cái quần gì nha cả nhà!

Tập 1: Giới thiệu về Hiếu Thuận, một sinh viên năm hai ngành Quan Hệ Quốc Tế, mập mạp, đồng tính và thường xuyên bị kiến ba khoang cắn. Sau khi quyết tâm diệt kiến bằng các sản phẩm hương sả, Hiếu Thuận mơ thấy một chàng trai đẹp xin cậu dừng lại và hứa sẽ bảo vệ cậu, đồng thời đeo cho cậu một chiếc nhẫn màu vàng cam.

Tập 2: Hiếu Thuận tỉnh dậy, phát hiện vết cắn kiến ba khoang đã biến mất và chiếc nhẫn trong mơ là thật. Cậu làm theo lời dặn trong mơ, cất hết các vật dụng đuổi kiến. Những giấc mơ và cảm giác có người ở bên cạnh tiếp tục xuất hiện, xen lẫn với cuộc sống sinh viên thường nhật và việc trễ học.

Tập 3: Hiếu Thuận kể chuyện cho bạn thân là Tiểu Việt nhưng bị cho là hoang tưởng, dù chiếc nhẫn vẫn ở trên tay cậu (nhưng Tiểu Việt không thấy). Sau đó, khi đi tắm quên khăn, Hiếu Thuận bất ngờ gặp lại chàng trai trong mơ đang cầm khăn tắm của cậu ngay trong phòng mình.

Tập 4: Chàng trai lạ mặt được xác nhận chính là người trong mơ. Anh tự giới thiệu tên là Mã Nghĩa Tấn Khang và tiết lộ mình là "người kiến ba khoang", thậm chí biến hình để chứng minh. Giữa hai người có những tương tác ngại ngùng, thu hút và cả những câu hỏi chưa được giải đáp từ phía Hiếu Thuận. Mã Nghĩa Tấn Khang hứa sẽ quay lại giải đáp thắc mắc sau.
回复

使用道具 举报

17

主题

73

回帖

0

听众

Thiếu Úy

积分
1513
 楼主| 发表于 7-5-2025 01:11 | 显示全部楼层
本帖最后由 何格格 于 7-5-2025 01:13 编辑

Truyện hơi dài: Bạn trai tôi là kiến ba khoang - Tập 5 (part 1)

Tác giả: Hà Ô Lạp Na Lạp Thị Ca Đài Sang Kim Bá Lợi.

Thể loại: đam mỹ, siêu nhiên, Ký túc xá, sinh viên.

Số tập: chưa biết.

Cảnh báo: Mọi thứ trong truyện đều là giả tưởng. Một số đoạn thoại của nhân vật sử dụng ngôn ngữ “đời thường” không dành cho trẻ em dưới 16 tuổi.

Bỗng tiếng gõ cửa phòng vang lên làm tắt đi luồng suy nghĩ của Hiếu Thuận, cậu chạy ra mở cửa thì thấy gương mặt khó ưa của bạn cùng phòng mình, cậu cố gắng mỉm cười thân thiện với hắn ta nhưng người ấy một tiếng cũng không chào, lù lù đi vào phòng. Hiếu Thuận cười trừ cảm thấy quá quen thuộc với tình trạng này, miệng thầm nguyền rủa: "Đồ âm binh! Cái mặt thì vênh vênh váo váo y chang thằng cha ca sĩ Jack gì đó dính phốt năm triệu bỏ con, Trịnh Trần Phương Tuấn hay gì đấy, mà cái nết thì đúng là một chín một mười."

Hắn ta – cái của nợ cùng phòng – lù lù đi vào, quăng cái balo đánh "bịch" một cái xuống đất rồi phi thẳng lên cái giường tầng trên của hắn, y như một con hà mã đáp xuống vũng bùn. Hiếu Thuận liếc mắt lên, chỉ thấy cái tướng nằm chình ình, tay cầm điện thoại, màn hình sáng choang, tiếng game "chíu chíu, pằng pằng" bắt đầu vang lên inh ỏi.

"Tổ cha nhà nó chứ!" Hiếu Thuận rủa thầm trong bụng. "Đi đâu về người ngợm không biết có tắm rửa gì không mà leo tót lên giường rồi. Mùi mồ hôi chua lè chua lét quyện với cái mùi gì đó ngai ngái khó tả bay thoang thoảng xuống đây muốn xỉu." Cậu cố gắng bịt mũi, lôi sách vở ra giả bộ học bài, nhưng cái mùi cộng với tiếng game ồn ào làm cậu không tài nào tập trung được. Thỉnh thoảng, hắn lại hét lên một tiếng "Đù má nó!" hay "Chết mẹ mày đi con!" khi chơi thua, khiến Hiếu Thuận giật cả mình.

Đêm đó, sau khi tên ôn dịch kia cuối cùng cũng chịu tắt game sau mấy tiếng đồng hồ tra tấn lỗ tai người khác, thì lại đến màn tra tấn mới. Hắn ngủ. Và hắn ngáy. Trời đất thiên địa ơi, Hiếu Thuận chưa từng nghe ai ngáy mà có thể tạo ra những âm thanh kinh hoàng đến như vậy. Tiếng ngáy của hắn không đều đặn, lúc thì như tiếng máy cày chạy dầu, lúc lại rít lên như heo bị chọc tiết, rồi có lúc lại im bặt một cách đáng sợ trước khi bùng nổ trở lại bằng một tiếng "khòooooo" kéo dài như vô tận.

Hiếu Thuận trằn trọc, hết xoay trái lại xoay phải, lấy gối úp lên tai mà vẫn không ăn thua. Đầu óc cậu lúc thì nghĩ vẩn vơ về Mã Nghĩa Tấn Khang, về nụ hôn phớt lên má, về thân phận người kiến ba khoang của anh, lúc thì lại bị kéo về thực tại phũ phàng bởi tiếng ngáy trời giáng của thằng cha cùng phòng. "Kiếp trước chắc mình tạo nghiệp nặng lắm nên kiếp này mới phải ở chung với cái của nợ này!" Hiếu Thuận ai oán.

Mãi đến khi trời gần sáng, khi tiếng ngáy kia có vẻ dịu đi một chút, Hiếu Thuận mới thiếp đi được trong mệt mỏi và bực bội.

Cho nên cũng không có gì lạ khi tiếng chuông báo thức từ cái điện thoại cà tàng của Hiếu Thuận lại bắt đầu màn tra tấn lỗ tai quen thuộc. Một lần, hai lần, rồi đến lần thứ ba nó gào rú inh ỏi, Hiếu Thuận mới chịu cựa mình, tay quờ quạng đập bốp một cái cho nó im bặt. Đầu óc cậu vẫn còn đang lơ mơ sau một đêm ngủ không biết trời trăng gì, có lẽ lại mơ thấy anh chàng kiến ba khoang đẹp trai kia rồi. Hiếu Thuận vùi mặt vào gối, lẩm bẩm: "Ngủ thêm năm phút nữa thôi... năm phút thần thánh..."

Nhưng "năm phút thần thánh" của cậu hình như có họ hàng với "giờ dây thun" thì phải. Đến khi một tia nắng oái oăm nào đó rọi thẳng vào mắt, Hiếu Thuận mới giật bắn mình như bị điện giật. Cậu chộp lấy điện thoại, mắt nhắm mắt mở nhìn giờ.
"HOLY SHIT! TRỄ HỌC RỒI!"
回复

使用道具 举报

17

主题

73

回帖

0

听众

Thiếu Úy

积分
1513
 楼主| 发表于 7-5-2025 01:14 | 显示全部楼层
本帖最后由 何格格 于 7-5-2025 01:18 编辑

Truyện hơi dài: Bạn trai tôi là kiến ba khoang - Tập 5 (part 2)
Tác giả: Hà Ô Lạp Na Lạp Thị Ca Đài Sang Kim Bá Lợi.
Thể loại: đam mỹ, siêu nhiên, Ký túc xá, sinh viên.
Số tập: chưa biết.

Cảnh báo: Mọi thứ trong truyện đều là giả tưởng. Một số đoạn thoại của nhân vật sử dụng ngôn ngữ “đời thường” không dành cho trẻ em dưới 16 tuổi.

Cái suy nghĩ ấy như một liều thuốc xổ, khiến Hiếu Thuận bật tung khỏi giường, cuống cuồng như gà mắc tóc. Quần áo gì bây giờ? Kệ! Vơ đại một cái áo thun nhàu nhĩ hôm qua treo ở đầu giường, một cái quần short thể thao cũ mèm. Xỏ vội vào người, đầu tóc thì như cái ổ quạ, mặt mũi thì ngái ngủ thấy thương. Hiếu Thuận chộp lấy cái balo trống rỗng (chắc chắn là lại quên soạn tập vở từ tối qua rồi), xỏ vội đôi giày bata mà chẳng buồn cột dây, rồi phóng như một mũi tên ra khỏi phòng, miệng không quên lẩm bẩm chửi thề: "Chết cha! Chết cha! Cô Hồng dạy Đường Lối mà trễ là cô cạp đầu mình mất!"

Vừa lao ra khỏi cửa ký túc xá, xém chút nữa là Hiếu Thuận tông thẳng vào một người. Ngẩng mặt lên, cậu đứng hình. Là Mã Nghĩa Tấn Khang! Anh chàng kiến ba khoang của cậu đang đứng đó, khoanh tay nhìn cậu với ánh mắt vừa có chút buồn cười, vừa có vẻ gì đó... cưng chiều? Hiếu Thuận lắp bắp:

Anh... anh... sao anh ở đây? Mã Nghĩa Tấn Khang không nói gì, chỉ khẽ nhướn mày nhìn bộ dạng luộm thuộm từ đầu đến chân của Hiếu Thuận. Anh đưa tay lên, những ngón tay thon dài khẽ cử động một cách kỳ lạ. Hiếu Thuận còn chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ thấy một luồng khí là lạ, không hẳn là gió, bao lấy mình.


Cái Ôm “Siêu Tốc” Của Anh Chàng Kiến

Mã Nghĩa Tấn Khang nhìn sâu vào đôi mắt vẫn còn đang ngơ ngác như nai tơ của Hiếu Thuận, giọng trầm ấm vang lên, đủ làm dịu đi cơn hoảng loạn của cậu:

Em mà chạy bộ kiểu này tới trường chắc cô cho em "ra chuồng gà" luôn quá. Để anh. Chưa kịp để Hiếu Thuận tiêu hóa hết câu nói, Mã Nghĩa Tấn Khang đã bước tới, một tay vòng qua eo cậu, kéo sát vào người. Hiếu Thuận "Ối!" lên một tiếng, theo phản xạ bám chặt lấy áo anh. Cái mùi hương bạc hà quen thuộc lại xộc vào mũi, làm tim cậu tự dưng đập nhanh mấy nhịp. "Gì đây? Định làm gì nữa đây cha nội?" – Hiếu Thuận nghĩ thầm, mặt bắt đầu nóng lên. Khang không giải thích gì thêm. Hiếu Thuận chỉ cảm thấy một cái gì đó rất lạ, như thể không khí xung quanh đặc lại rồi lại loãng ra, kèm theo một cảm giác hẫng nhẹ. Tai cậu hơi ù đi. "Xoẹt!" – hay là một tiếng gì đó tương tự vang lên trong đầu Hiếu Thuận. Lúc cậu còn đang cố định thần xem có phải mình vừa bị "thiếu dương khí" đột ngột hay không, thì đã nghe tiếng chuông báo vào lớp vang lên ngay bên tai. Hiếu Thuận mở choàng mắt. Trước mặt cậu là cái cửa giảng đường quen thuộc đến phát ngán. "What the actual fuck?" Hiếu Thuận trợn tròn mắt, hết nhìn giảng đường rồi lại nhìn Mã Nghĩa Tấn Khang đang đứng bên cạnh, mặt tỉnh bơ như vừa đi dạo công viên về. Tim cậu đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không phải vì chạy, mà vì cái trò “ảo thuật” vừa rồi.
Anh… anh… làm… làm sao…? Mã Nghĩa Tấn Khang chỉ khẽ cười, một nụ cười làm Hiếu Thuận thấy bao nhiêu bực bội hay sợ hãi gì đó bay biến đâu mất. Anh đưa tay, véo nhẹ lên cái má bầu bĩnh của cậu:
Mau vào lớp đi, không lại bị ghi sổ bây giờ. Nói rồi anh biến mất nhanh như cách anh xuất hiện, để lại Hiếu Thuận đứng ngẩn tò te một cục, trong đầu là một mớ hỗn độn những câu hỏi và cảm giác lâng lâng khó tả. "Người hay yêu quái gì mà lợi hại dữ vậy trời!"

Lời Nhắc Bài “Thần Thánh”

Vừa lết được cái xác vào chỗ ngồi ngay khi cô giáo bước vào, Hiếu Thuận thở phào nhẹ nhõm. May quá, thoát nạn! Nhưng niềm vui của cậu chưa kéo dài được bao lâu thì một "kiếp nạn" khác đã ập tới. Cô Hồng dạy môn Đường Lối Ngoại Giao, nổi tiếng với những câu hỏi kiểm tra bài cũ oái oăm, đã lia ánh mắt sắc như dao về phía cậu:

Trần Hiếu Thuận! Em cho cả lớp biết, vì sao Chiến tranh Ba Mươi Năm ở châu Âu lại có những tác động sâu sắc và định hình lại chính sách đối ngoại của các quốc gia châu Âu trong thế kỷ 17? Hiếu Thuận nghe xong câu hỏi mà muốn xỉu tại chỗ. Chiến tranh Ba Mươi Năm? Thế kỷ 17?
Trời đất quỷ thần ơi, tối qua cậu chỉ lo cày view cho idol chứ có ôn bài đâu! Đầu óc cậu trống rỗng, mồ hôi mẹ mồ hôi con bắt đầu túa ra trên trán. Cậu mím môi, lắp bắp:
Dạ… dạ thưa cô… là do… do… Trong lúc tuyệt vọng nhất, Hiếu Thuận theo thói quen đảo mắt nhìn quanh lớp, rồi bất giác nhìn ra phía cửa sổ. Và cậu thấy Mã Nghĩa Tấn Khang đang đứng ngoài hành lang, tựa lưng vào tường, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu, khẽ gật đầu. Bỗng nhiên, một giọng nói trầm ấm quen thuộc thì thầm ngay bên tai Hiếu Thuận, rõ ràng đến mức cậu giật nảy mình: "Do sự suy yếu của Đế quốc La Mã Thần thánh, sự trỗi dậy của các quốc gia dân tộc, và Hiệp ước Westphalia năm 1648 đã thiết lập nguyên tắc chủ quyền quốc gia..." Hiếu Thuận ngơ ngác. Giọng nói này...? Không lẽ...? Cậu liếc nhanh ra cửa sổ, Khang vẫn đứng đó, miệng hơi mỉm cười. Như một cái máy được lập trình sẵn, Hiếu Thuận bắt đầu lặp lại những gì mình vừa "nghe" được. Giọng cậu ban đầu còn hơi run, nhưng càng nói càng trôi chảy, phân tích các yếu tố, sự kiện, hệ quả một cách rành mạch, cứ như thể cậu là một chuyên gia sử học vậy. Cả lớp tròn mắt nhìn cậu, còn cô Hồng thì từ ngạc nhiên chuyển sang gật gù hài lòng.
Rất tốt, Hiếu Thuận! Phân tích sâu sắc. Mời em ngồi. Hiếu Thuận ngồi phịch xuống ghế, tim vẫn còn đập loạn xạ. "Mình vừa nói cái gì vậy? Sao mình biết mấy cái đó? Lại là anh ta!" Cậu lén nhìn ra cửa sổ, Mã Nghĩa Tấn Khang đã không còn ở đó nữa. Một cảm giác khó tả, vừa biết ơn, vừa thấy bản thân sao mà "ăn hại" quá, nhưng trên hết là một sự xao xuyến len lỏi trong lòng. "Đúng là bạn trai nhà người ta... à không, bạn trai kiến nhà mình có khác!"


回复

使用道具 举报

17

主题

73

回帖

0

听众

Thiếu Úy

积分
1513
 楼主| 发表于 7-5-2025 01:20 | 显示全部楼层
本帖最后由 何格格 于 7-5-2025 01:22 编辑

Truyện hơi dài: Bạn trai tôi là kiến ba khoang - Tập 5 (part 3)

Tác giả: Hà Ô Lạp Na Lạp Thị Ca Đài Sang Kim Bá Lợi.

Thể loại: đam mỹ, siêu nhiên, Ký túc xá, sinh viên.

Số tập: chưa biết.


Cảnh báo: Mọi thứ trong truyện đều là giả tưởng. Một số đoạn thoại của nhân vật sử dụng ngôn ngữ “đời thường” không dành cho trẻ em dưới 16 tuổi.


Buổi “Hẹn Hò” Bất Đắc Dĩ Bên Hồ Đá

Buổi chiều, sau khi tan học, Hiếu Thuận đang lủi thủi dắt xe ra khỏi cổng trường thì Mã Nghĩa Tấn Khang lại xuất hiện như một vị thần, chặn đầu xe cậu.

Đi dạo chút không? Hiếu Thuận hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại những chuyện hồi sáng, cậu cũng không từ chối.
Đi đâu? Em còn phải về mua đồ ăn, giặt đồ. Khang cười:
Một chút thôi. Anh biết một chỗ này hay lắm. Thế là Hiếu Thuận bị "dụ dỗ" tới hồ đá ở Làng Đại Học. Nắng chiều vàng hoe, không khí cũng đỡ oi bức hơn. Hai người tìm một bãi cỏ dưới gốc cây phượng ngồi xuống. Hiếu Thuận mua một cây kem cà rem, vừa ăn vừa liếc trộm Khang.
Anh này, – Hiếu Thuận mở lời, cố tỏ ra bình thường, – hồi sáng… sao anh làm được mấy cái đó hay vậy? Anh là… siêu nhân kiến hả? Mã Nghĩa Tấn Khang phì cười, tiếng cười làm Hiếu Thuận thấy mặt mình nóng ran.
Đại loại vậy. Coi như là một vài khả năng đặc biệt của loài tụi anh.
"Loài tụi anh"? – Hiếu Thuận nhướn mày. – Nghe như trong phim khoa học viễn tưởng. Vậy anh còn làm được gì nữa không? Biến ra tiền chẳng hạn? Hay giúp em qua hết mấy môn khó nhằn ở trường này? Khang nhìn cậu, ánh mắt có chút gì đó rất sâu:
Anh có thể làm nhiều thứ. Nhưng quan trọng là em có muốn anh làm cho em không thôi. Câu nói ẩn ý này làm Hiếu Thuận nghẹn họng. Cậu cúi mặt xuống, tiếp tục gặm cây kem, cố che giấu vẻ bối rối. Không khí bỗng dưng trở nên hơi… ám muội. Hiếu Thuận thấy tim mình lại bắt đầu chiến dịch "nhảy lambada" trong lồng ngực.
Anh… anh không cắn em nữa đúng không?
– Hiếu Thuận buột miệng hỏi một câu không liên quan, rồi tự thấy mình sao mà vô duyên dễ sợ. Khang bật cười thành tiếng, rồi xích lại gần, đưa tay lau vệt kem dính trên mép Hiếu Thuận. Ngón tay anh lành lạnh chạm vào da thịt làm cậu giật bắn người.
Sẽ không bao giờ cắn em nữa. Chỉ muốn… ở gần em thôi. Hơi thở ấm nóng của anh phả vào tai làm Hiếu Thuận đỏ bừng mặt. Cậu lắp bắp:
Gần… gần quá rồi đó! Hai người cứ ngồi như vậy, khi thì nói vài ba câu chuyện không đầu không cuối, khi thì im lặng nhìn mặt hồ gợn sóng. Hiếu Thuận cảm thấy một sự bình yên kỳ lạ khi ở cạnh Mã Nghĩa Tấn Khang, một sự bình yên mà cậu chưa từng có trước đây, dù trong lòng vẫn còn trăm ngàn câu hỏi về thân phận thật sự của anh chàng "kiến ba khoang" này.

Khi mặt trời bắt đầu lặn, nhuộm cả một góc trời bằng màu cam đỏ rực rỡ, Hiếu Thuận bỗng thấy phấn khích lạ thường. Cậu đứng bật dậy, cười khúc khích rồi chạy vài vòng quanh bờ hồ, giang tay ra như muốn ôm cả không khí trong lành vào người.

Vui quá đi! Lâu rồi mới thấy thoải mái như vầy! Mã Nghĩa Tấn Khang ngồi đó, mỉm cười nhìn theo dáng vẻ có phần hơi "tăng động" nhưng đáng yêu của cậu. Hiếu Thuận chạy được một đoạn, thấy một tảng đá lớn gần mép nước, bèn hứng chí nhảy lên đó, xoay một vòng.
Anh xem nè! Em giống diễn viên múa ba-lê không? Nhưng có lẽ vì quá phấn khích, hoặc do rêu bám trên đá khá trơn, chân Hiếu Thuận bỗng trượt một cái.
Á! Một tiếng kêu thất thanh vang lên. Cả người Hiếu Thuận mất thăng bằng, rồi "TÕM!" một tiếng, cậu cảm nhận được làn nước hồ lành lạnh bao trùm lấy mình. Nước lập tức thấm vào quần áo, lạnh đến run người. Hiếu Thuận hoảng hốt chới với, miệng lắp bắp kêu cứu. Gần như cùng lúc Hiếu Thuận ngã xuống, bóng Mã Nghĩa Tấn Khang đã lao đến như một tia chớp. Gương mặt anh không còn vẻ dịu dàng hay tươi cười nữa, thay vào đó là sự lo lắng tột độ, đôi mày nhíu chặt. Anh đưa tay ra, định kéo Hiếu Thuận lên. Nhưng ngay khi tay Khang sắp chạm vào Hiếu Thuận, một cảm giác lạnh lẽo đến rợn người đột ngột bùng lên từ dưới đáy hồ. Không chỉ Hiếu Thuận cảm nhận được, mà cả Mã Nghĩa Tấn Khang cũng khựng lại, gương mặt biến sắc. Một cái gì đó vô hình nhưng cực kỳ mạnh mẽ dường như đang níu chân Hiếu Thuận xuống, đồng thời tỏa ra một áp lực khiến Khang cũng phải dè chừng. Lần này, có vẻ như không chỉ đơn giản là một tai nạn nữa rồi…

Hết Tập 5.
回复

使用道具 举报

您需要登录后才可以回帖 登录 | 注册

本版积分规则

藏经阁|手机版|黑屋|《少年杂志》Thiếu Niên Tạp Chí DMCA.com Protection Status

GMT+7, 28-6-2025 23:41

Powered by Discuz! X3.5

© 2001-2025 Discuz! Team.

快速回复 返回顶部 返回列表