Sửa lần cuối bởi 何格格 lúc 10-6-2020 19:20 Sửa lần cuối bởi 何格格 lúc 10-6-2020 19:11 Sửa lần cuối bởi 何格格 lúc 7-6-2020 00:51 Sửa lần cuối bởi 何格格 lúc 7-6-2020 00:49 Sửa lần cuối bởi 何格格 lúc 7-6-2020 00:48 Truyện hơi dài: Bạn trai tôi là kiến ba khoang - Tập 4 Tác giả: Hà Ô Lạp Na Lạp Thị Ca Đài Sang Kim Bá Lợi. Thể loại: đam mỹ, siêu nhiên, Ký túc xá, sinh viên. Số tập: chưa biết. Cảnh báo: Mọi thứ trong truyện đều là giả tưởng. Một số đoạn thoại của nhân vật sử dụng ngôn ngữ “đời thường” không dành cho trẻ em dưới 16 tuổi. Hiếu Thuận từ từ lấy lại bình tĩnh, liền giật phắc chiếc khăn mà chàng trai lạ mặt đang cầm. Sau đó, quấn khăn quanh phần dưới một cách đầy gấp rút rồi phóng loạt lại vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại. Cậu lau vội cơ thể rồi mặc đồ vào, tâm trạng sợ hãi liệu cái tên đưa khăn cho cậu ngoài kia là người hay mà sao có thể vào trong phòng ký túc xá đã khóa trái từ bên trong? Nếu hắn là trộm thì có vũ khí thì coi như mạng của cậu toi còn nếu hắn là ma thì cậu sợ đến mất mạng. Nghĩ đến đây, Hiếu Thuận làm liều một phen, cậu từ từ kéo chốt cửa của phòng tắm ra rồi chầm chậm đẩy cửa ra. Ngó trước, ngó sau, Hiếu Thuận không thấy ai, chàng trai lạ mặt không biết đã biến đâu mất dạng. Hiếu Thuận thấy vậy liền chạy vào giường của cậu thì thấy chàng trai lạ mặt đang ngồi đó, cúi gằm mặt xuống. Hiếu Thuận nuốt nước bọt, biết chắc rằng lần này có vẻ “lành ít dưỡng nhiều”, Hiếu Thuận lấy hết can đảm tiến lại gần chỗ chàng trai đang ngồi, miệng lắp bắp hỏi: - Anh… anh… là…. ai ai? Là… người….người hay ma? Chàng trai lạ mặt từ từ ngẩng mặt lên, quay đầu lại, ấp a ấp úng trả lời Hiếu Thuận: - Là… là… anh đây! Thì ra anh chàng lạ mặt này chính là anh chàng đẹp trai yêu kiến ba khoang, người mà đã tặng nhẫn, ôm Hiếu Thuận ngủ. Hiếu Thuận thở phào nhẹ nhõm, mặt bắt đầu đỏ lên, nhưng trong lòng vẫn muốn làm sáng tỏ mọi câu hỏi trong đầu cậu: Anh ta là ai? Anh ta tại sao cứ xuất hiện trong giấc mơ của mình? Anh ta tại sao có thể vào đây khi phòng đã khóa trái từ bên trong?. Hiếu Thuận quyết phải làm sáng tỏ mọi điều nghi vấn trong hôm nay, câu bình tĩnh nói: - Thì ra là anh! Nhưng anh là ai mà cứ xuất hiện trong giấc mơ của tui? Anh có mục đích gì? Anh chàng đẹp trai yêu kiến ba khoang đứng dậy, ôm ấy Hiếu Thuận thật tình cảm rồi nói: - Em ngồi xuống đây, anh sẽ trả lời hết những câu hỏi của em! Hiếu Thuận được trai đẹp mà còn thơm ôm thì thích quá nhưng vẫn phải tỏ ra “thanh cao, nhà có gia giáo” nên đẩy nhẹ anh chàng đẹp trai yêu kiến ba khoang ra rồi từ từ ngồi xuống giường rồi nói: - Chúng ta chưa thân tới mức anh có thể tùy tiện ôm tui như thế! anh mau trả lời những câu hỏi của tui! Anh chàng đẹp trai từ tốn trả lời: - Anh tên là Mã Nghĩa Tấn Khang (蚂義迅矼), anh là một người kiến ba khoang! Bỗng dưng Hiếu Thuận cười lớn, giọng giễu cợt: - What? 什么?người kiến ba khoang? anh tưởng tui ba tuổi mới ra giang hồ chắc? Nếu anh nói anh là người kiến vậy thì biến hình cho tui xem đi! Đừng có thấy tui đẹp rồi nói khùng nói điên! Mã Nghĩa Tấn Khang im lặng, nhắm mặt lại, miệng lẩm bẩm tiếng gì đó nghe không hiểu. Bỗng nhiên toàn thân anh ta chuyển sang màu vàng cam của kiến ba khoang, tiếp đó, những lằn sọc màu đen bắt đầu hiện ra. Giờ đây phía trước mặt Hiếu Thuận là một con kiến ba khoang khổng lồ với đôi đen lay láy, cùng hai chiếc càng kiến to đùng đang chĩa thẳng vào mặt Hiếu Thuận. Hiếu Thuận hốt hoảng sợ xanh mặt, đứng bật dậy ra xa, la lớn: - Oh shit! What the fuck? Are you fucking serious? You’re fucking real! Hiếu Thuận từ từ bình tĩnh tiến lại gần, đôi bàn tay run rẩy từ từ đưa lên chạm vào kiến ba khoang khổng lồ. Kiến ba khoang khổng lồ âu yếm nhìn Hiếu Thuận, Hiếu Thuận nhoẻn miệng cười nói: - OK, cool! Vậy là mình không có bị điên rồi cả nhà ơi! Anh có thể biến lại hình dạng con người để tụi mình dễ nói chuyện được hông? Mã Nghĩa Tấn Khang biến lại thành hình dạng con người, cùng Hiếu Thuận ngồi xuống giường trò chuyện tiếp. Hai người ngại ngùng nhìn nhau một hồi rồi không ai cất tiếng cả. Hiếu Thuận cảm thấy nếu cứ tiếp tục im lặng như vậy hoài thì sẽ phí thời gian lắm, cậu sợ các bạn cùng phòng của cậu về phá tan bầu không khí này. Hiếu Thuận hít một hơi thật sâu rồi lấy hết dũng khí mở lời: - So… Anh đã nhìn thấy “Tiểu Hiếu Thuận” hết rồi hả? Hiếu Thuận nói xong thì cảm thấy xấu hổ vô cùng, tự trách bản thân tại sao có thể hỏi một câu hỏi vô duyên như vậy. Mã Nghĩa Tấn Khang mặt bừng đỏ, miệng cười chúm chím, trả lời Hiếu Thuận một cách ngượng ngùng: - Thấy “sơ sơ” rồi … nhưng … mà chưa thấy hết … đâu! Hiếu Thuận mặt lúc này cũng đã đỏ như gấc, cậu cố gắng giữ bình tĩnh mà tiếp tục cuộc hội thoại, trong đầu cậu vẫn còn nhiều nghi vấn chưa được giải đáp như anh ta là người kiến ba khoang đến đây có mục đích gì, là người tốt hay người xấu hay mọi thứ cậu đang thấy trước mắt chỉ là mơ, Hiếu Thuận quyết tâm phải tìm hiểu ngọn ngành nhưng Hiếu Thuận lúc này đây đã bị lạc trong cái nhan sắc trời cho của Mã Nghĩa Tấn Khang nào là chiếc mũi cao, gương mặt trái xoan thanh thoát, đôi mắt sáng nghiêm nghị cùng khuôn miệng có phần hơi hô vừa phải. Quan trọng nhất vẫn là giọng nói trầm ấm ngọt ngào, ngoài ra còn là nước da màu nâu khỏe khoắn. Hiếu Thuận cứ đắm chìm mãi trong thứ nhan sắc ấy mà đờ người ra một hồi lâu. Mã Nghĩa Tấn Khang thấy Hiếu Thuận cứ ngồi đó mà không nói chuyện thì chồm tới hôn lên má Hiếu Thuận một cách thật bất ngờ. Hiếu Thuận bỗng giật phắc người, đẩy Mã Nghĩa Tấn Khang ra rồi hờn dỗi nói: - Anh! Anh đó! Sao anh lúc nào cũng có mấy hành động vượt quá giới hạn như vậy chứ? Anh không biết làm như vậy là biến thái hay sao? Mã Nghĩa Tấn Khang không nói gì lại chỉ biết cười. Hiếu Thuận thấy vậy bực bội nói: - Nói tới anh thì anh chỉ biết cười! Thôi không dài dòng nữa, tui vào thẳng chuyện chính: Tui ở cái Ký túc xá này gần 2 năm trời tại sao không gặp anh mà anh lại xuất hiện vào lúc này? Anh xuất hiện vào lúc này là có mục đích gì? Có phải anh là người cắn tui thường xuyên không? Hiếu Thuận thấy câu hỏi vừa rồi có vẻ hơi vô duyên liền nhanh chóng sửa lại: - Ý tui là có phải anh là cái con kiến ba khoang mà lúc nào cũng đốt tui không? Sao bạn cùng phòng của tui anh không đốt mà anh cứ đốt tui hả? Mã Nghĩa Tấn Khang cảm thấy hơi bực bội vì bị Hiếu Thuận tra khảo rất nhiều câu hỏi cùng một lúc, cậu đứng dậy khoanh tay tỏ thái độ với Hiếu Thuận rồi nói: - Anh không phải tội phạm để em tra hỏi! Tối nay anh sẽ quay lại để trả lời mấy cái câu hỏi tra khảo của em! Nói rồi Mã Nghĩa Tấn Khang biến mất dạng để lại Hiếu Thuận một mình ở lại căn phòng Ký Túc Xá lạnh lẽo. Hiếu Thuận ngơ ngác rồi chuyển sang bực tức nói: - Làm như mình hay lắm! Hiếu Thuận lè lưỡi ra nói: - Lêu Lêu! Tui mà lấy sả lấy chanh ra thì anh có mà xin lỗi tui liền chứ ở đó mà thái độ! Hiếu Thuận dùng dằng bực tức ngồi xuống giường, hứa với bản thân rằng là tối nay sẽ cho Mã Nghĩa Tấn Khang biết tay. Hiếu Thuận giận dỗi nhớ lại nụ hôn lên má mình của Mã Nghĩa Tào Khang thì liền hết giận mà cười tủm tỉm, Hiếu Thuận liền ngay lập tức trấn an mình rằng mê trai vừa thôi, không nên làm Mị Châu trong truyền thuyết, mới gặp là yêu.
Bỗng tiếng gõ cửa phòng vang lên làm tắt đi luồng suy nghĩ của Hiếu Thuận, cậu chạy ra mở cửa thì thấy gương mặt khó ưa của bạn cùng phòng mình, cậu cố gắng mỉm cười thân thiện với hắn ta nhưng người ấy một tiếng cũng không chào, lù lù đi vào phòng. Hiếu Thuận cười trừ cảm thấy quá quen thuộc với tình trạng này, miệng thầm nguyền rủa.
Hết Tập 4.
|