找回密码
 注册
搜索
查看: 5248|回复: 8

[Official - Original] Tam quốc du hiệp truyện (Cập nhật chương 2)

[复制链接]

1

主题

16

回帖

0

听众

Biên Tập Viên

积分
1233
发表于 22-5-2020 00:54 来自手机 | 显示全部楼层 |阅读模式
Sửa lần cuối bởi Pupy lúc 27-5-2020 20:47
TAM QUỐC DU HIỆP TRUYỆN
Pupy
* * *


Lời nói đầu:
Xin chào chào bà con cô bác ace cô gì chú thým..

Hôm nay mình xin giới thiệu đến các bạn bộ truyện dài tập "Tam quốc du hiệp truyện", đây là 1 bộ truyện thuộc thể loại xuyên không, hài, hành động và pha chút lãng mạn.

Mình mới tập viết truyện nên còn nhiều thiếu sót, mong mn góp ý và ủng hộ nha

Chúc mn có nhưng giây phút thư thái thoải mái vui vẻ

Thankiu..

------------------------------------

Chương 1
Cuộc gặp gỡ định mệnh


Tam quốc năm 220..

..Thú vui trên đời, uống rượu ngâm thơ, đời người có được bao lâu, chỉ mỏng manh như giọt sương trắng,
bao nhiêu năm gian nan vất vả, nhưng rồi thời thế cũng đổi thay,
giấc mơ bá nghiệp nay đã hết, ta cần chi lo lắng u sầu !!!

Thời khắc này cuối cùng cũng tới!

Tào Tháo đứng trên hoàng thành mắt nhìn về phía xa, thở dài...

- Chủ công không hay rồi, quân địch sắp đánh vào đây, ngài hãy mau rời khỏi, mạt tướng sẽ chặn hậu cho ngài

Tào Tháo ngoảnh lại thấy Trương Liêu người đầy máu me, đang thở hồng hộc...

- Thì ra là trương tướng quân, ngươi tới thật đúng lúc ta không sao đâu ngươi đừng lo..

Trương Liêu lại tiếp tục khuyên can:

- Chủ công hãy đi mau, chậm nữa sẽ không kịp

- Ta sẽ ở lại cùng trương tướng quân tử chiến với quân địch

- Mạt tướng nguyện chết cùng chủ công, nhưng trước mắt đại thế đã mất, sao chúng ta không lui binh, chờ ngày sau mưu đồ đại nghiệp

Tào Tháo ngước mặt lên trời cười vẻ mặt bình thản

- Haha, không cần phải rắc rối như vậy, ta đã có được thứ đó, chỉ cần ta và Trương tướng quân hợp sức thì không có kẻ địch nào có thể đánh bại chúng ta

Nghe Tào Tháo nói vậy, tuy vẫn chưa biết thứ đó là gì, Trương Liêu vẫn đồng ý với đề nghị của Tào Tháo..

- Vâng.. mạt tướng nguyện suốt đời suốt kiếp trung thành, đi theo bảo vệ chủ công...

- Tốt.. Ta quả nhiên không nhìn lầm tướng quân..

Nói xong Tào Tháo liền rút thanh gươm chiến thắng của mình chỉ về phía Trương Liêu, ngay lập tức Trương Liêu hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh đi vào cơ thể của Tào Tháo, hai thân thể giờ đây đã hợp làm một...

- Tào tặc đừng hòng chạy thoát.

1 người bí ẩn xuất hiện..

- Ôh, ta đợi ngươi đã lâu rồi

- Hừm, hôm nay ta sẽ lấy mạng của tên nghịch tặc nhà ngươi

- Có bản lãnh thì tới đây.

- Sắp chết đến nơi còn ngông cuồng.. Xem chiêu của ta đây..

.... Keng, keng, xoẹt, xoẹt....

- Hừm,, quả nhiên ngươi đã lấy được thứ đó..

- Haha ngươi đã tới chậm một bước rồi, ngươi đừng hòng đánh bại ta, ta bây giờ đã là bất khả chiến bại, hãy chết đi....

Một luồng ánh sáng phát ra bao quanh Tào Tháo, trời đất tối đen, sấm chớp nổi lên...

- Đây là...?? Sao ta?? .. A. a...

-----------------------------------

2000 năm sau....
-----------------------------------

5h sáng, một buổi sáng như mọi ngày, Vũ Lâm còn đang cuộn mình trong chăn thì chợt tỉnh giấc..
Reng.. Reng.. Tiếng chuông báo thức từ chiếc đồng hồ ở trên bàn reo vang

Vũ Lâm với tay mò mẫm nắm lấy chiếc đổng hồ, tắt báo thức và tiếp tục giấc ngủ..

1 giây sau... anh bật dậy như vừa nhớ ra điều gì đó..

- Âyza suýt nữa quên mất, hôm nay là buổi mở cửa trưng bày các hiện vật đã khai quật được ở mộ Tào Tháo, mình phải mau đến đó để viết bài nữa, không nhanh thì muộn mất

----------------------------
Vũ Lâm profile
Tên: Vũ Lâm
Tuổi: 22 tuổi
Nghề nghiệp: mới tốt nghiệp ngành báo chí, hiện đang làm việc cho một tòa báo
Sở thích: kungfu, bóng đá, tập tạ (body 6 múi nha ahihi)
Chiều cao: 1m77
Cân nặng: 75kg
----------------------------

Vũ Lâm bật dậy mặc quần áo, chạy lao vào phòng tắm súc miệng, rửa mặt, quay về phòng mình khoác chiếc cặp mà hàng ngày anh vẫn mang nó đi khắp nơi để viết bài lên vai, rồi dắt chiếc xe máy cà tàng, ra khỏi phòng,... khóa cửa phòng.. ngồi lên xe phóng như bay đến khu trưng bày, nhưng đến nơi thì chưa mở cửa..

- Ayza, mình đến quá sớm còn chưa mở cửa nữa, hay là quay về ngủ một giấc rồi quay lại nhỉ?
- Òi không được như vậy thì muộn mất, mình phải là người đầu tiên viết bài về những hiện vật trong mộ Tào Tháo... Biết đâu sau đợt này mình sẽ được thăng chức, hehe

Do dự một lúc

- Àha đã có cách.. Mình sẽ lẻn vào bên trong...

Vũ Lâm dừng xe ở cách cửa vào khu trưng bày không xa, rút chìa khóa xe, và bắt đầu lẻn vào bên trong

Bên trong tuy hơi tối, nhưng ánh sáng mờ mờ huyền ảo, vẫn đủ để Vũ Lâm nhìn thấy các đồ vật bên trong, nào là kiếm, đao, bình, tượng đất nung các loại hiện ra trước mắt anh..

- Ôi nhiều đồ quá..

Vũ Lâm như bị thôi miên bởi những thứ ở đây, anh tiếp tục đi vào sâu hơn, đến khi trước mắt anh hiện ra một tấm bia cao chừng 10m, trên bia có ghi

..Mộ Tào Tháo..

- Wao bia to chà pá zậy, mà cũng phải thôi người ta là vua một nước mà...

Đang say sưa ngắm nghía thì bỗng nghe có tiếng động lạ trên nóc nhà của khu trưng bày....

- Ở đây có người sao? mình phải nấp mau, không bị phát hiện thì rắc rối

Vũ Lâm thầm nghĩ, rồi nhanh như cắt, anh nấp vào phía sau bia đá

- Bịch... Ui za, đau vãi, mọi hôm mình té đâu có đau thế này...

Một bóng đen từ trên nóc nhà rơi xuống

- May mà mình đến sớm chưa có ai, phải tranh thủ hốt gọn mấy thứ này mới được... Xong vụ này mình có thể giải nghệ được rồi..

Nghe nói vậy Vũ Lâm nấp phía sau bia đá liền nhảy ra...

- Á à, ta thấy ngươi rồi nhé, đừng hòng chối tội

Bóng đen kia nghe có dọng nói phát ra từ phía sau khiến hắn không khỏi giật mình..

- Ngươi là ai, sao lại ở đây, không nói không rằng định dọa chết ta sao..

- Câu đó ta phải hỏi ngươi mới đúng, tại sao ngươi chui từ nóc nhà xuống, định ăn trộm bảo vật quốc gia hả (tên này chắc chắn không phải dạng tốt lành gì, mình phải hết sức cẩn thận)

- Sao ta phải trả lời ngươi, thế sao ngươi cũng ở đây hả (không lẽ tên này còn nhanh chân hơn mình sao)

Hai bên mặt đối mặt nhìn nhau chằm chằm tỏ rõ vẻ hoài nghi...

Vũ Lâm liền cất lời xoá tan không khí im lặng trước đó..

- À ta hả, ta đang đi đường thì mắc tè quá, ta tưởng đây là wc công cộng nên vào đây giải quyết đó mà..

Nghe vậy bóng đen kia cũng chém gió theo..

- Còn ta thì đang chơi tàu lượn, đường ray bị hỏng nên ta lao xuống đây luôn.. hehe

- Oh thì ra là vậy..

Cả hai nhìn nhau rồi cười vang..

Vũ Lâm: (á à, thằng cờ hó này hắn tưởng lừa mình dễ thế sao, nhất định mình phải tìm cách bắt hắn giao cho công an, không thể để hắn nhởn nhơ được)

Bóng đen: (tên này ngu hơn mình nghĩ, nói thế mà hắn cũng tin, mình phải tìm cơ hội đánh hắn ngất xỉu, lúc đó mọi thứ trong này sẽ là của mình)

Cả hai bên nhìn nhau để chờ thời cơ hành động, bỗng một con chuột từ trên trần nhà rơi xuống làm cả hai giật mình..

- Ối cái gì thế,.. chuột hả. Cả hai cùng hét lên, ngay lúc này xem ra chính là cơ hội để ra tay tấn công đối phương...
Vậy là cả hai lao vào nhau, đấm đá túi bụi...
- Bịch.. Bịch.. Bụpp.. Bụp...
Quần nhau một hồi cả hai đều mệt lử...

Bóng đen kìa vừa thở hồng hộc vừa nói.

- Ax.. Ngươi định lừa con nít à, quanh đây nhà vệ sinh đầy ra.. Còn ngươi cũng đâu có mù sao mà đi lầm vào đây đc, mà làm đéo gì có nhà vệ sinh to như thế này

Nghe vậy Vũ Lâm cũng xoã luôn..

- Ngươi cũng định hack não ta sao, có thằng đếch nào lại đi chơi tàu lượn vào giờ này, nếu ngươi có chơi thật mà bị rơi xuống thì cũng chết lâu rồi, làm gì mà còn sức đánh một trận với ta chứ... Ngươi tưởng ta ngu lắm sao..

Cả hai bên nhìn nhau bừng bừng sát khí..

- Nếu đã như vậy thì đừng trách ta không khách khí, hôm nay gặp ta coi như ngươi xui xẻo rồi...

Vừa dứt lời bóng đen kia liền chắp hai tay kết ấn.. Miệng lẩm nhẩm.. Alazukha bala mata haha


Bỗng nhiên những tượng đất trong khu trưng bày như sống lại, mắt chúng đỏ ngầu.. Tiến về phía Vũ Lâm...

- Người tính giở trò gì đây, mấy thứ vặt vãnh này cũng muốn đối phó ta sao..

Vũ Lâm lao về phía những tượng đất kia.. Đánh đấm một lúc các tượng đất đều bị anh đánh cho vỡ vụn.. Mảnh sành rơi vãi tung tóe khắp nơi

- Ôh, xem ra ta đã quá coi thường ngươi, nhưng mà hôm nay ngươi cũng đừng mong sống sót rời khỏi đây..

Rầm.. Rầm.. Bỗng mặt đất rung chuyển... Như sắp có động đất.. Khiến hai người nghiêng ngả không thể đứng vững..

Thấy vậy Vũ Lâm liền gào lên..

- Tên tà ma ngoại đạo kia.. Lần này ngươi tính giở chiêu gì nữa đây.. Được.. Ta sẽ liều mạng với ngươi.. hôm nay ta có chết thì người cũng đừng hòng sống lâu hơn ta

Bóng đen kia vội thanh minh..

- What đờ heo, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này, chuyện này không liên quan đến ta... Không phải ta làm

Grừ grừ....

- 2 thằng ml kia sao các ngươi dám phá giấc ngủ của ta...

Vèo... Xoẹt.. Một con rồng hiện ra, rồng cựa mình khiến cả trung tâm trưng bày rung chuyển...

- Oái, quái vật xuất từ đâu chui ra vậy, (mình phải chuồn thôi..)

- Tên kia ngươi nói ai là quái vật hả. Grừ..

Con rồng trợn mắt nhìn Vũ Lâm..

- À không không, ta không nói ngươi là quái vật, ta nói là chắc vị đạik kia muốn tìm ngươi đó, ta chỉ tình cờ đi ngang thôi, không làm phiền hai ngươi nói chuyện nữa.. bye..

Bóng đen kia thấy vậy cũng tính bỏ chạy

- Hai tên kia đứng lại cho ta, thật ra ta đã theo dõi các ngươi từ lâu, hôm nay hai ngươi có mặt ở đâu âu cũng là số phận, ta đã đợi hai ngươi lâu lắm rồi...

- Đợi chúng ta ư.. - Cả hai cùng nói.. vẻ mặt đầy ngạc nhiên

Đúng vậy, ta xin tự giới thiệu ta là Thần Long.. Sức mạnh vô song, tung hoành bá đạo,.. kiêu ngạo oai phong, nhưng không có thực, nghe bực cả mình, Chính là ta.. hahaha.. Số mệnh đã định ta sẽ đưa các ngươi vượt thời gian trở lại thời Tam quốc... Các ngươi hãy cẩn thận, không là các người có thể die bất cứ lúc nào... Haha...

- Cái gì?? Hai người trố mắt nhìn long thần..

- Ê, đừng có tùy tiện mang người ta về thời cổ đại thế chứ, ta không đồng ý.. (Vũ Lâm vừa nói vừa xua tay tỏ vẻ không đồng ý)

- Đi luôn,. Đi luôn (chắc thời tam quốc nhiều bảo vật lắm, mình qua đó lấy nhiều nhiều một chút chắc chắn sẽ giàu to) (trái ngược hoàn toàn với Vũ Lâm bóng đen kia thì gật đầu lia lịa)

- Này tên kia ngươi bị điên à, ngươi từ trại tâm thần trốn ra đây hả, muốn đi thì tự đi một mình đừng có kéo ta vào..

- Thôi các ngươi không cần nói nhiều nữa..

Dứt lời long thần hai mắt sáng rực như hai đèn pha ô tô chiều vào Vũ Lâm và bóng đen kia... Hai người bỗng cảm thấy thân thể nhẹ như không..

- Này con rồng kia ngươi làm thật hả, ta còn chưa đồng ý mà.. A...a ta .. Ta... A (Vũ Lâm chưa kịp dứt lời thì anh đã ngất đi)

------------------------------------------
Hết chương 1


Còn tiếp mời các bạn đón đọc tiếp chương hai nhé...

回复

使用道具 举报

82

主题

50

回帖

2

听众

Đại Tướng Quân

Ban biên tập

积分
13570
QQ
发表于 22-5-2020 10:05 | 显示全部楼层
Truyện hấp dẫn quá, hóng tập mới...
Một lục bút cho tâm hồn lãng mạn của bạn, mơ mộng của bạn và cả khát khao của bạn
回复

使用道具 举报

1

主题

16

回帖

0

听众

Biên Tập Viên

积分
1233
 楼主| 发表于 22-5-2020 11:59 | 显示全部楼层
Đăng bởi npackr lúc 22-5-2020 10:05
Truyện hấp dẫn quá, hóng tập mới...

;P cảm ơn vì đã hóng kk
Tôi tự hào vì những gì tôi không có
回复

使用道具 举报

82

主题

50

回帖

2

听众

Đại Tướng Quân

Ban biên tập

积分
13570
QQ
发表于 22-5-2020 13:45 | 显示全部楼层
Đăng bởi Pupy lúc 22-5-2020 11:59
cảm ơn vì đã hóng kk

Mới đọc vô là nghe có tình đồng chí ở đây rồi đó nghe.
Một lục bút cho tâm hồn lãng mạn của bạn, mơ mộng của bạn và cả khát khao của bạn
回复

使用道具 举报

1

主题

16

回帖

0

听众

Biên Tập Viên

积分
1233
 楼主| 发表于 22-5-2020 20:33 来自手机 | 显示全部楼层
Đăng bởi npackr lúc 22-5-2020 13:45
Mới đọc vô là nghe có tình đồng chí ở đây rồi đó nghe.

:) ôg chỉ đc cái nói đúng
回复

使用道具 举报

82

主题

50

回帖

2

听众

Đại Tướng Quân

Ban biên tập

积分
13570
QQ
发表于 23-5-2020 14:37 | 显示全部楼层
Đăng bởi Pupy lúc 22-5-2020 20:33
ôg chỉ đc cái nói đúng

Chờ xem cái tình đồng chí này nó còn phát triển đến trình độ nào nữa.  
Một lục bút cho tâm hồn lãng mạn của bạn, mơ mộng của bạn và cả khát khao của bạn
回复

使用道具 举报

1

主题

16

回帖

0

听众

Biên Tập Viên

积分
1233
 楼主| 发表于 25-5-2020 11:10 | 显示全部楼层
Đăng bởi npackr lúc 23-5-2020 14:37
Chờ xem cái tình đồng chí này nó còn phát triển đến trình độ nào nữa.   ...

;P kk ôg nghĩ bậy quá rồi
Tôi tự hào vì những gì tôi không có
回复

使用道具 举报

82

主题

50

回帖

2

听众

Đại Tướng Quân

Ban biên tập

积分
13570
QQ
发表于 25-5-2020 11:15 | 显示全部楼层
Đăng bởi Pupy lúc 25-5-2020 11:10
kk ôg nghĩ bậy quá rồi

Tui có nghĩ gì đâu...
Một lục bút cho tâm hồn lãng mạn của bạn, mơ mộng của bạn và cả khát khao của bạn
回复

使用道具 举报

1

主题

16

回帖

0

听众

Biên Tập Viên

积分
1233
 楼主| 发表于 26-5-2020 23:28 | 显示全部楼层
Sửa lần cuối bởi Pupy lúc 27-5-2020 21:15


TAM QUỐC DU HIỆP TRUYỆN
Pupy
* * *

Tóm tắt chương 1:
Khi đến tác nghiệp tại khu trưng bày cổ vật Vũ Lâm gặp người áo đen bí ẩn cả hai đã có một cuộc chạm trán nảy lửa đang lúc gay cấn thì xuất hiện thần long trong truyền thuyết.. vậy tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra mời các bạn đón đọc chương 2 này nhé.

* * *

CHƯƠNG 2
---------------------------
Trở về thời tam quốc
----------------

.... Tam Quốc năm 184 ....

        - Hahaha , Triệu tướng quân, ngươi nghĩ rằng đám ô hợp tầm thường phía sau ngươi có thể cản bước đội quân tinh nhuệ của ta sao, thật nực cười.
Trương Giác cười lớn, kèm theo giọng điệu chế giễu
- Mọi người đừng sợ, đối với kẻ tà ma ngoại đạo làm loạn dân chúng như ngươi thì một mình ta đây cũng đủ đối phó ngươi rồi, hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, thanh trừng tên ác tặc nhà ngươi
Triệu Vân chỉ tay về phía Trương Giác quát lớn
        - Ha ha, Triệu tướng quân, dũng khí của ngươi thật đáng khâm phục, đã thế bổn toạ đây cũng muốn chơi đùa với ngươi một chút, nhưng ta nghĩ đám huynh đệ này của ta họ sẽ không nương tay như ta đâu (Trương Giác lại tiếp tục mỉa mai Triệu Vân)
        - Yêu nghiệt đừng nói nhiều, chịu chết đi, mọi người xông lên.. (Triệu Vân vung cây thương của mình chỉ thẳng về phía Trương Giác hét lớn)
        - Đã thế bổn toạ sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta, các huynh đệ, giếtttt.
.. Thời khắc khai chiến giữa hai bên bắt đầu, đột nhiên mây đen ùn ùn kéo đến, sấm chớp đầy trời, không gian như bị xé toạc làm đôi..
        - Chuyện gì đang xảy ra, không lẽ đây là yêu pháp của tên Trương Giác kia ??? (Triệu Vân và đám dân binh người nào người nấy đều ngơ ngác nhìn lên trời)
        - Hahaha, “thương thiên dĩ tử, hoàng thiên đương lập, tuế tại giáp tí, thiên hạ đại cát” trời cũng muốn giúp ta (Trương Giác nhìn lên trời cười đắc ý)
        - Tên ác tặc, sắp chết đến nơi mà ngươi vẫn còn dùng những lời lẽ tà thuật mê hoặc dân chúng sao, chết đi
...Vừa dứt lời thì bỗng Triệu Vân nghe có âm thanh từ trên trời vọng xuống..
        - A..aaaa...aa..aaaa.. làm ơn tránh raaaa..
..Triệu Vân vừa ngẩng mặt lên nhìn thì...
...Bụp...
.. Triệu Vân ngất đi không còn biết gì nữa...
        - Uiza, đau chết ta rồi, chắc gãy xương sườn rồi, tháng này vẫn chưa có lương làm sao có tiền đi bệnh viện bây giờ..
..Vũ Lâm nằm ôm bụng mặt mày nhăn nhó..
        - Hôm nay ngày gì mà xui thế không biết.. Mà nghĩ kĩ cũng chưa xui lắm cú rơi lúc nãy từ độ cao đó mà mình vẫn chưa chết, chắc kiếp trước mình ăn ở không đến nỗi nào.. mà đây là chỗ nào.. Mình đang ở đâu ?
...Vũ Lâm tay chống xuống đất cồm bò dậy ngó nghiêng nhìn xung quanh.. bây giờ anh đang đứng trên một bãi đất trống khá rộng.. hai bên có rất nhiều người y phục kì lạ, tay thì lăm lăm đao kiếm, cuốc xẻng, họ nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu....
        - Whattt.. không lẽ mình đã trở về thời Tam Quốc thật sao, không thể nào.. đây chắc chỉ là mơ thôi.. không thể nào. (vừa nói Vũ Lâm vừa tát vào mặt mình)
...Đột nhiên có ba người tiến về phía Vũ Lâm..
        - Các ngươi là ai?? các ngươi định làm gì?? (Vũ Lâm sợ hãi lùi về sau)
        - Triệu tướng quân, người không sao chứ?
        - Triệu huynh đệ vẫn ổn chứ
        - Vân ca tỉnh lại đi
... may quá không phải tới kiếm mình ..
Giờ Vũ Lâm mới để ý có một người đang nằm bẹp dí trước mặt mình..
        - Lúc nãy thì ra mình đã rơi trúng anh ta
        - Này người ae không sao chứ, lúc nãy tôi không cố ý đâu, tôi xin lỗi, đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi.. (Vũ Lâm cất lời hỏi thăm nhưng người kia vẫn nằm đó bất động)
        - Ngươi là ai?? có phải ngươi được Trương Giác cử tới để ám toán Triệu tướng quân không??. (một dân binh nói?
        - Ta không phải, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.. chỉ là hiểu lầm..
        - Ngươi còn chối sao. (một dân binh khác tay cầm kiếm chỉ về phía Vũ Lâm).
...Bên kia chiến tuyến..
Thấy vậy Trương Giác cười lớn..
        - Haha, tướng địch đã ngã, thời khắc kiến công lập nghiệp đã tới.. các huynh đệ,, xông lên giết hết cho ta.
        - Mọi người chúng ta phải liều mạng bảo vệ Triệu tướng quân. (các dân binh hô lớn)
...Vũ Lâm bây giờ rơi vào tình thế bánh mỳ kẹp thịt.. anh đang đứng giữa một trận chiến hai bên đều là kẻ địch

        - Thời Tam quốc quả nhiên chiến loạn không ngừng, không biết người hồi nãy bị mình đè trúng là ai, thôi không quan tâm được nhiều nữa, cách tốt nhất bây giờ là chạy.. giữ mạng trước đã..  
(nói rồi Vũ Lâm ba chân bốn cẳng phi một mạch, bỏ lại phía sau trận chiến thắng bại chưa phân)
...Chạy được một đoạn chợt Vũ Lâm nghe có giọng nói phát ra từ đâu không rõ..
        - ê nhóc, sao ngươi lại bỏ chạy thế hả, còn không mau quay lại giết địch
        - Ai.. ai đang nói vậy.. (Vũ Lâm dừng lại mắt ngơ ngác nhìn xung quanh)
        - Ngươi mau quên thế.
        - Giọng nói này là... á à con rồng kia thì ra là ngươi..
        - Nhận ra ta rồi sao.
        - Ngươi ở đâu mau ra đây, sao ngươi đưa ta đến nơi này, rốt cuộc ngươi muốn gì?
        - Yên tâm đi, không có gì bất lợi cho ngươi đâu, việc của ngươi bây giờ là quay lại và đánh lui Trương Giác cùng đồng bọn của hắn, những việc khác từ từ ta sẽ nói.
        - Trương Giác ư, khởi nghĩa khăn vàng.. giờ thì không phải là mơ nữa rồi, mình sắp tiêu rồi. không ngờ trước khi chết mình được gặp một nhân vật tầm cỡ như vậy.
        - Ai nói ngươi sẽ chết.?
        - Chẳng phải ngươi kêu ta đi chết sao, giờ ta tay không tấc sắt quay lại đó thì đánh đấm kiểu gì, ít ra ngươi cũng phải cho ta giáp chống đạn với khẩu AK-47 hay MP-40 gì đó thì ta mới có thể xử bọn kia được.
        - Hmm..những thứ ngươi nói ta không thể đáp ứng được nhưng ta có thể cho ngươi kiếm và giáp trụ, đứng cho vững nhé nhóc.. (người Vũ Lâm đột nhiên xoay tròn khi dừng lại thì trên người anh đã có một bộ giáp sắt còn trên tay là một thanh kiếm)
        - Haha nhìn ngươi mặc bộ này cũng hợp lắm đấy
        - Haiz.. ta không cần đống sắt vụn này. Mặc cái thứ này vừa cồng kềnh vừa nặng vãi shit giờ lết ta còn không lết nổi thì đánh ai.. con rồng kia người chơi ác vừa phải thôi chứ. (Vũ Lâm nhìn đống đồ trên người mình)
        - Ngươi nói nhiều quá rồi đấy, mau đi giết Trương Giác cho ta.
        - À mà..nếu ta nhớ không nhầm thì trong sách có nói là Trương Giác bệnh chết mà, không lẽ ngươi muốn ta thay đổi lịch sử sao??
        - Ngươi đúng là lắm mồm, thế ngươi có muốn quay về nữa không, đi mau không ta đổi ý bây giờ.
        - Ok. ok. ta đi là được chứ gì.. đúng là con rồng chết tiệt
        - Ngươi vừa nói gì??
        - À à không có gì, ta đi ngay, đi ngay..
        - Thế có phải tốt hơn không.. hừm
...Vũ Lâm bèn miễn cưỡng quay lại..
Trước mắt anh bây giờ là một trận chiến ác liệt, người chết người bị thương nằm la liệt khắp nơi, nhưng có vẻ trận chiến vẫn chưa thể kết thúc ngay lúc này.
        - Đúng là thời tam quốc đâu đâu cũng toàn binh đao đầu rơi máu chảy, nó còn ghê hơn trong phim nữa.. may mà hồi nhỏ mình có tập võ, lớn lên thì siêng tập gym, được rồi ta sẽ cho các ngươi thấy Vũ Lâm ta lợi hại thế nào.. ta đến đây.. zaaaaaa (Vũ Lâm tay cầm kiếm lao thẳng vào trung tâm trận chiến anh nhằm giặc khăn vàng mà đánh chém tới tấp)
...Vũ Lâm đâm bên phải, chém bên trái, lưỡi kiếm của anh đã nhuốm máu, máu của những người mà anh không quen biết, không thù oán, dù biết vậy nhưng anh không thể dừng lại...
Đang đánh đấm hăng say thì có một dân binh lao đến tấn công anh..
        - Ấy ấy, người anh em chúng ta cùng phe mà (Vũ Lâm vội lên tiếng)
        - Cùng phe sao ngươi không có khăn buộc đầu (dân binh kia có vẻ vẫn chưa tin Vũ Lâm)
        - À khăn giống của ngươi phải không (Vũ Lâm nhìn thấy người này buộc một cái khăn đen quanh đầu, anh liền nhanh tay với lấy khăn của một tử thi nằm gần đó buộc lên đầu mình)
        - Hehe, ok rồi nhé người anh em, giờ thì đánh tiếp thôi.
        - Ok??
        - À không có gì, sao ngươi còn đứng ngây ra đó, mau giết giặc đi
...Nói rồi Vũ Lâm lại tiếp tục hoà mình vào trận chiến, không dưới trăm tên giặc khăn vàng đã chết bởi kiếm của anh..
        - Không ngờ đánh trận giết giặc thời xưa nó lại mệt như thế này, có lẽ cũng giống mình đi tập gym một tuần mà chỉ ăn ngày hai bữa vậy. haiz
        - Hmm.. đánh mãi thế này cũng không phải cách hay, thương vong đã quá nhiều rồi, giờ chỉ còn cách giết tên cầm đầu thì trận chiến mới có thể kết thúc được, mục tiêu chính là Trương Giác.
        - Trương Giác kia rồi..

...Trong đám hỗn loạn Vũ Lâm đã thấy Trương Giác..
        - Trương Giác, mau nộp mạng.. (Vũ Lâm chém ngã hai tên giặc khăn vàng rồi lao đến trước mặt Trương Giác)
        - Haha. một tên vô danh tiểu tốt như ngươi mà cũng muốn đấu với ta sao, Triệu tướng quân của các ngươi đâu? không phải là hắn sợ ta trốn rồi chứ?
        - Không ngờ ngươi còn lắm mồm hơn ta, để dành sức mà trút hơi thở cuối đi, ta sẽ cho ngươi biết chết dưới tay một đứa vô danh tiểu tốt là như thế nào
        - Tiểu tử ngươi thật không biết trời cao đất dày là gì? mau chết đi
...Nói rồi cả hai lao tới.. Trương Giác vung kiếm chém một nhát mạnh ngang cổ Vũ Lâm, anh liền đưa kiếm lên chặn đòn, sau đó đẩy bật kiếm của của Trương Giác ra rồi đâm một nhát chí mạng vào ngực hắn, Trương Giác ngay lập tức thu kiếm phòng thủ gạt kiếm Vũ Lâm sang một bên, nhân lúc hắn đỡ nhát đâm Vũ Lâm co chân đạp mạnh vào ngực Trương Giác làm hắn lùi về sau ba bước, thừa thắng xông lên, Vũ Lâm hai tay cầm kiếm nhảy tới chém một nhát mạnh như búa bổ xuống đầu Trương Giác, thấy vậy Trương Giác liền đưa ngang kiếm lên chặn đòn nhưng do lực chém quá mạnh thanh kiếm của hắn bị đứt làm đôi, tuy nhát chém hơi lệch không trúng ngay đầu nhưng kiếm của Vũ Lâm bây giờ đã nằm sâu trên vai của hắn, hắn khuỵ xuống một tay thì giữ chặt kiếm của Vũ Lâm không buông mặc cho tay hắn đã rỉ máu bởi lưỡi kiếm...
        - Sao, giờ ngươi biết tên vô danh tiểu tốt như ta lợi hại ra sao rồi chứ..
        - Tiểu tử ngươi cũng khá lắm, ta thật không ngờ trong đám dân binh ô hợp kia lại có một người như ngươi. ta đã quá coi thường ngươi.
        - Nhưng ngươi cũng đừng coi thường Trương Giác ta.
...Nói rồi Trương Giác dùng tay còn lại của mình nắm một nắm đất ném thẳng vào mặt Vũ Lâm, Vũ Lâm vội đưa tay lên che mặt.. nhân cơ hội đó Trương Giác liền nhanh chân trốn thoát... Khi Vũ Lâm mở mắt ra thì Trương Giác đã biết mất..
        - Tên Trương Giác này đúng là lắm thủ đoạn ( lần sau mình cũng phải cẩn thận hơn. may mà lúc nãy hắn bỏ chạy chứ không tấn công mình, nếu không e là lành ít dữ nhiều)
...Chủ tướng đã bỏ chạy quân đội của Trương Giác giờ như rắn mất đầu, chúng không còn ý chí chiến đấu.. Triệu Vân và đám dân binh liền thừa thắng xông lên..
..Vậy là Trương Giác đã thảm bại, đám dân binh thì thi nhau reo hò...
        - Chúng ta thắng rồi
        - Triệu tướng quân muôn năm

... Đã thấm mệt.. Vũ Lâm ngồi phịch xuống đất, khắp người anh đều là máu, tuy anh vừa làm một việc có ích cho lê dân bá tánh nhưng trong lòng anh cứ dằn vặt không yên...
        - Mình vừa giết người, mình đã giết rất nhiều người, tay của mình... (Vũ Lâm vừa nói vừa nhìn hai bàn tay của mình, giờ nó đã nhuốm một màu đỏ màu của máu)
        - Hay lắm nhóc, ngươi không cần tự trách bản thân như vậy, những việc ngươi làm hôm nay là rất đúng, nam nhi đại trượng phu là phải xung trận giết giặc.. kiến công lập nghiệp.
        - Cái gì mà kiến công lập nghiệp, ta không cần những thứ đó, ta không muốn giết người nữa.. những người này họ cũng là người cũng có gia đình bạn bè, họ không thù không oán với ta.. nhưng ta đã giết họ.. tất cả cũng tại ngươi.
        - Con rồng chết dẫm kia, ngươi muốn gì ở ta mau nói đi.. (vừa nói Vũ Lâm vừa chỉ tay lên trời vẻ mặt bức bối)
        - Bình tĩnh nào nhóc, đừng có nóng như thế, tất nhiên ta có chuyện cần ngươi làm giúp mới đưa ngươi đến đây, bởi vì ngươi chính là người được chọn, chỉ có ngươi mới bình định được chiến loạn nơi này.. nếu không có ngươi sẽ có thêm rất nhiều người phải chết.. và chiến tranh sẽ không bao giờ kết thúc..
        - Ngươi lừa ta. ta không tin.. giờ ta muốn về nhà, ta không muốn ở đây.. đưa ta về mau con rồng kia.
        - Những gì ta nói đều là sự thật, tin  hay không tuỳ ngươi, ngươi chỉ có thể quay về khi sự mệnh của ngươi hoàn thành, ta khuyên ngươi hãy cố gắng sống cho tốt nếu ngươi còn muốn quay về gặp lại gia đình, bạn bè của ngươi.. ta đi đây.. hahaha
        - Này.. chờ đã.. này.. ngươi đâu rồi.. nói đi là đi luôn sao, đồ rồng chết tiệttt..
... Vũ Lâm đang ngồi suy nghĩ lại những gì vừa xảy ra thì Triệu Vân và đám dân binh tiến đến trước mặt anh..
        - Triệu tướng quân chính là hắn, tôi thấy hắn rất khả nghi, hắn ăn mặc kì lạ, nói chuyện thì khó hiểu chắc chắn hắn là gian tế của Trương Giác (một dân binh chỉ tay vào Vũ Lâm và nói)
        - Vân ca, hắn chính là người lúc nãy rơi từ trên trời xuống làm huynh ngất xỉu.
        - Hừm. tiểu tử kia ngươi là ai?? có phải ngươi là thuộc hạ của tên Trương Giác kia?? (Triệu Vân cầm cây thương của mình chỉ về phía Vũ Lâm)
..Vũ Lâm ngẩng lên nhìn thì thấy Triệu Vân và đám dân binh đã vây quanh anh thành một vòng tròn.. thấy vậy Vũ Lâm đứng lên rồi nói..
        - Ta là Vũ Lâm, ta chả là thuộc hạ của ai cả, cũng chả biết Trương Giác là đứa nào? Còn ngươi là ai?
        - Ta là Thường Sơn Triệu Tử Long.. Hôm nay nếu không bị ngươi làm ngất xỉu ta đã giết được tên Trương Giác kia rồi.. Có phải ngươi cố ý làm vậy để hắn chạy thoát không?
        (Triệu tử long, Triệu Vân, ôi hôm nay mình vừa gặp được hai nhân vật lịch sử tầm cỡ, thật hãnh diện biết bao, nhưng có vẻ tên Triệu Vân này không ưa gì mình, có lẽ hắn vẫn còn bức xúc chuyện hồi nãy, đã thế mình cũng méo cần nói chuyện tử tế với hắn làm gì)
        - Ta chả phải bạn bè bà con thân thích gì của tên Trương Giác kia chả có lý do gì ta phải cứu hắn, tóm lại ta với hắn chả có liên quan gì đến nhau, ok, lúc nãy ta còn suýt giết chết hắn, cũng tại hôm nay số hắn quá may nên hắn thoát rồi
.. Vũ Lâm vừa dứt lời thì Triệu Vân cầm cây thương đâm thẳng vào mặt anh, anh liền ngay lập tức đưa kiếm lên đỡ sau đó anh lộn về sau một vòng, đồng thời dùng chân đá bật mũi thương của Triệu Vân trở lại..
        -  (hmm.. theo như mình biết thì Triệu Vân là một trong ngũ hổ tướng võ công rất cao, nếu đánh nhau thật e là mình không ăn nổi hắn, với lại hắn có rất nhiều đàn em, hai đánh một không chột cũng què, chỉ cần hắn chơi kiểu lấy thịt đè người thì mình chết chắc, nên hạn chế động thủ, giờ cách tốt nhất là dùng võ mồm)
.. suy nghĩ vài giây rồi Vũ Lâm liền lên tiếng ...
        - Ê.. ê vị đạik này sao ngươi thích dùng bạo lực quá vậy, quân tử động khẩu không động thủ nha, nhìn ngươi tướng mạo cũng không tệ có vẻ cũng được ăn học đàng hoàng tử tế sao hở ra chút là dở thói côn đồ lôi thương ra chọc người khác vậy, nói lý lẽ chút đi chứ đạik.. ta quả là có đắc tội với ngươi thật nhưng ta không cố ý và ta cũng đã xin lỗi người rồi, ta cũng tí chết chứ có vui sướng gì..
        - Tiểu tử, ngươi võ công cũng được lắm, sao Trương Giác có thể trốn thoát dưới tay ngươi được?
        - Lúc nãy tên Trương Giác dùng thủ đoạn bỉ ổi ném đất vào mặt ta nên hắn mới thoát được.. ngươi còn muốn hỏi gì không?
        - Hừm.... Chúng ta về (Triệu Vân tức giận bỏ đi)
        - Bye, đi thong thả.. không tiễn
..Đôi co một hồi thì Triệu Vân cùng đám dân binh bỏ đi để lại Vũ Lâm đứng trơ trọi giữa bãi chiến trường ngổn ngang xác người...
...Một lúc sau Vũ Lâm cũng rời đi, anh cứ thế bước đi những bước chân vô định, anh không biết mình sẽ đi đâu, về đâu giữa một nơi rộng lớn, một nơi mà anh không thuộc về...
_____________ Hết chương 2____________

Lời tác giả:
Hãy cùng đón đọc chương 3 nhé các bạn

____________\\______________//___________

Tôi tự hào vì những gì tôi không có
回复

使用道具 举报

您需要登录后才可以回帖 登录 | 注册

本版积分规则

藏经阁|手机版|黑屋|《少年杂志》Thiếu Niên Tạp Chí DMCA.com Protection Status

GMT+7, 17-1-2025 02:04

Powered by Discuz! X3.5

© 2001-2025 Discuz! Team.

快速回复 返回顶部 返回列表