Sửa lần cuối bởi Pupy lúc 27-5-2020 21:15
TAM QUỐC DU HIỆP TRUYỆN
Pupy
* * *
Tóm tắt chương 1:
Khi đến tác nghiệp tại khu trưng bày cổ vật Vũ Lâm gặp người áo đen bí ẩn cả hai đã có một cuộc chạm trán nảy lửa đang lúc gay cấn thì xuất hiện thần long trong truyền thuyết.. vậy tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra mời các bạn đón đọc chương 2 này nhé.
* * *
CHƯƠNG 2 --------------------------- Trở về thời tam quốc ----------------
.... Tam Quốc năm 184 ....
- Hahaha , Triệu tướng quân, ngươi nghĩ rằng đám ô hợp tầm thường phía sau ngươi có thể cản bước đội quân tinh nhuệ của ta sao, thật nực cười.
Trương Giác cười lớn, kèm theo giọng điệu chế giễu
- Mọi người đừng sợ, đối với kẻ tà ma ngoại đạo làm loạn dân chúng như ngươi thì một mình ta đây cũng đủ đối phó ngươi rồi, hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, thanh trừng tên ác tặc nhà ngươi
Triệu Vân chỉ tay về phía Trương Giác quát lớn
- Ha ha, Triệu tướng quân, dũng khí của ngươi thật đáng khâm phục, đã thế bổn toạ đây cũng muốn chơi đùa với ngươi một chút, nhưng ta nghĩ đám huynh đệ này của ta họ sẽ không nương tay như ta đâu (Trương Giác lại tiếp tục mỉa mai Triệu Vân)
- Yêu nghiệt đừng nói nhiều, chịu chết đi, mọi người xông lên.. (Triệu Vân vung cây thương của mình chỉ thẳng về phía Trương Giác hét lớn)
- Đã thế bổn toạ sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta, các huynh đệ, giếtttt.
.. Thời khắc khai chiến giữa hai bên bắt đầu, đột nhiên mây đen ùn ùn kéo đến, sấm chớp đầy trời, không gian như bị xé toạc làm đôi..
- Chuyện gì đang xảy ra, không lẽ đây là yêu pháp của tên Trương Giác kia ??? (Triệu Vân và đám dân binh người nào người nấy đều ngơ ngác nhìn lên trời)
- Hahaha, “thương thiên dĩ tử, hoàng thiên đương lập, tuế tại giáp tí, thiên hạ đại cát” trời cũng muốn giúp ta (Trương Giác nhìn lên trời cười đắc ý)
- Tên ác tặc, sắp chết đến nơi mà ngươi vẫn còn dùng những lời lẽ tà thuật mê hoặc dân chúng sao, chết đi
...Vừa dứt lời thì bỗng Triệu Vân nghe có âm thanh từ trên trời vọng xuống..
- A..aaaa...aa..aaaa.. làm ơn tránh raaaa..
..Triệu Vân vừa ngẩng mặt lên nhìn thì...
...Bụp...
.. Triệu Vân ngất đi không còn biết gì nữa...
- Uiza, đau chết ta rồi, chắc gãy xương sườn rồi, tháng này vẫn chưa có lương làm sao có tiền đi bệnh viện bây giờ..
..Vũ Lâm nằm ôm bụng mặt mày nhăn nhó..
- Hôm nay ngày gì mà xui thế không biết.. Mà nghĩ kĩ cũng chưa xui lắm cú rơi lúc nãy từ độ cao đó mà mình vẫn chưa chết, chắc kiếp trước mình ăn ở không đến nỗi nào.. mà đây là chỗ nào.. Mình đang ở đâu ?
...Vũ Lâm tay chống xuống đất cồm bò dậy ngó nghiêng nhìn xung quanh.. bây giờ anh đang đứng trên một bãi đất trống khá rộng.. hai bên có rất nhiều người y phục kì lạ, tay thì lăm lăm đao kiếm, cuốc xẻng, họ nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu....
- Whattt.. không lẽ mình đã trở về thời Tam Quốc thật sao, không thể nào.. đây chắc chỉ là mơ thôi.. không thể nào. (vừa nói Vũ Lâm vừa tát vào mặt mình)
...Đột nhiên có ba người tiến về phía Vũ Lâm..
- Các ngươi là ai?? các ngươi định làm gì?? (Vũ Lâm sợ hãi lùi về sau)
- Triệu tướng quân, người không sao chứ?
- Triệu huynh đệ vẫn ổn chứ
- Vân ca tỉnh lại đi
... may quá không phải tới kiếm mình ..
Giờ Vũ Lâm mới để ý có một người đang nằm bẹp dí trước mặt mình..
- Lúc nãy thì ra mình đã rơi trúng anh ta
- Này người ae không sao chứ, lúc nãy tôi không cố ý đâu, tôi xin lỗi, đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi.. (Vũ Lâm cất lời hỏi thăm nhưng người kia vẫn nằm đó bất động)
- Ngươi là ai?? có phải ngươi được Trương Giác cử tới để ám toán Triệu tướng quân không??. (một dân binh nói?
- Ta không phải, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.. chỉ là hiểu lầm..
- Ngươi còn chối sao. (một dân binh khác tay cầm kiếm chỉ về phía Vũ Lâm).
...Bên kia chiến tuyến..
Thấy vậy Trương Giác cười lớn..
- Haha, tướng địch đã ngã, thời khắc kiến công lập nghiệp đã tới.. các huynh đệ,, xông lên giết hết cho ta.
- Mọi người chúng ta phải liều mạng bảo vệ Triệu tướng quân. (các dân binh hô lớn)
...Vũ Lâm bây giờ rơi vào tình thế bánh mỳ kẹp thịt.. anh đang đứng giữa một trận chiến hai bên đều là kẻ địch
- Thời Tam quốc quả nhiên chiến loạn không ngừng, không biết người hồi nãy bị mình đè trúng là ai, thôi không quan tâm được nhiều nữa, cách tốt nhất bây giờ là chạy.. giữ mạng trước đã..
(nói rồi Vũ Lâm ba chân bốn cẳng phi một mạch, bỏ lại phía sau trận chiến thắng bại chưa phân)
...Chạy được một đoạn chợt Vũ Lâm nghe có giọng nói phát ra từ đâu không rõ..
- ê nhóc, sao ngươi lại bỏ chạy thế hả, còn không mau quay lại giết địch
- Ai.. ai đang nói vậy.. (Vũ Lâm dừng lại mắt ngơ ngác nhìn xung quanh)
- Ngươi mau quên thế.
- Giọng nói này là... á à con rồng kia thì ra là ngươi..
- Nhận ra ta rồi sao.
- Ngươi ở đâu mau ra đây, sao ngươi đưa ta đến nơi này, rốt cuộc ngươi muốn gì?
- Yên tâm đi, không có gì bất lợi cho ngươi đâu, việc của ngươi bây giờ là quay lại và đánh lui Trương Giác cùng đồng bọn của hắn, những việc khác từ từ ta sẽ nói.
- Trương Giác ư, khởi nghĩa khăn vàng.. giờ thì không phải là mơ nữa rồi, mình sắp tiêu rồi. không ngờ trước khi chết mình được gặp một nhân vật tầm cỡ như vậy.
- Ai nói ngươi sẽ chết.?
- Chẳng phải ngươi kêu ta đi chết sao, giờ ta tay không tấc sắt quay lại đó thì đánh đấm kiểu gì, ít ra ngươi cũng phải cho ta giáp chống đạn với khẩu AK-47 hay MP-40 gì đó thì ta mới có thể xử bọn kia được.
- Hmm..những thứ ngươi nói ta không thể đáp ứng được nhưng ta có thể cho ngươi kiếm và giáp trụ, đứng cho vững nhé nhóc.. (người Vũ Lâm đột nhiên xoay tròn khi dừng lại thì trên người anh đã có một bộ giáp sắt còn trên tay là một thanh kiếm)
- Haha nhìn ngươi mặc bộ này cũng hợp lắm đấy
- Haiz.. ta không cần đống sắt vụn này. Mặc cái thứ này vừa cồng kềnh vừa nặng vãi shit giờ lết ta còn không lết nổi thì đánh ai.. con rồng kia người chơi ác vừa phải thôi chứ. (Vũ Lâm nhìn đống đồ trên người mình)
- Ngươi nói nhiều quá rồi đấy, mau đi giết Trương Giác cho ta.
- À mà..nếu ta nhớ không nhầm thì trong sách có nói là Trương Giác bệnh chết mà, không lẽ ngươi muốn ta thay đổi lịch sử sao??
- Ngươi đúng là lắm mồm, thế ngươi có muốn quay về nữa không, đi mau không ta đổi ý bây giờ.
- Ok. ok. ta đi là được chứ gì.. đúng là con rồng chết tiệt
- Ngươi vừa nói gì??
- À à không có gì, ta đi ngay, đi ngay..
- Thế có phải tốt hơn không.. hừm
...Vũ Lâm bèn miễn cưỡng quay lại..
Trước mắt anh bây giờ là một trận chiến ác liệt, người chết người bị thương nằm la liệt khắp nơi, nhưng có vẻ trận chiến vẫn chưa thể kết thúc ngay lúc này.
- Đúng là thời tam quốc đâu đâu cũng toàn binh đao đầu rơi máu chảy, nó còn ghê hơn trong phim nữa.. may mà hồi nhỏ mình có tập võ, lớn lên thì siêng tập gym, được rồi ta sẽ cho các ngươi thấy Vũ Lâm ta lợi hại thế nào.. ta đến đây.. zaaaaaa (Vũ Lâm tay cầm kiếm lao thẳng vào trung tâm trận chiến anh nhằm giặc khăn vàng mà đánh chém tới tấp)
...Vũ Lâm đâm bên phải, chém bên trái, lưỡi kiếm của anh đã nhuốm máu, máu của những người mà anh không quen biết, không thù oán, dù biết vậy nhưng anh không thể dừng lại...
Đang đánh đấm hăng say thì có một dân binh lao đến tấn công anh..
- Ấy ấy, người anh em chúng ta cùng phe mà (Vũ Lâm vội lên tiếng)
- Cùng phe sao ngươi không có khăn buộc đầu (dân binh kia có vẻ vẫn chưa tin Vũ Lâm)
- À khăn giống của ngươi phải không (Vũ Lâm nhìn thấy người này buộc một cái khăn đen quanh đầu, anh liền nhanh tay với lấy khăn của một tử thi nằm gần đó buộc lên đầu mình)
- Hehe, ok rồi nhé người anh em, giờ thì đánh tiếp thôi.
- Ok??
- À không có gì, sao ngươi còn đứng ngây ra đó, mau giết giặc đi
...Nói rồi Vũ Lâm lại tiếp tục hoà mình vào trận chiến, không dưới trăm tên giặc khăn vàng đã chết bởi kiếm của anh..
- Không ngờ đánh trận giết giặc thời xưa nó lại mệt như thế này, có lẽ cũng giống mình đi tập gym một tuần mà chỉ ăn ngày hai bữa vậy. haiz
- Hmm.. đánh mãi thế này cũng không phải cách hay, thương vong đã quá nhiều rồi, giờ chỉ còn cách giết tên cầm đầu thì trận chiến mới có thể kết thúc được, mục tiêu chính là Trương Giác.
- Trương Giác kia rồi..
...Trong đám hỗn loạn Vũ Lâm đã thấy Trương Giác..
- Trương Giác, mau nộp mạng.. (Vũ Lâm chém ngã hai tên giặc khăn vàng rồi lao đến trước mặt Trương Giác)
- Haha. một tên vô danh tiểu tốt như ngươi mà cũng muốn đấu với ta sao, Triệu tướng quân của các ngươi đâu? không phải là hắn sợ ta trốn rồi chứ?
- Không ngờ ngươi còn lắm mồm hơn ta, để dành sức mà trút hơi thở cuối đi, ta sẽ cho ngươi biết chết dưới tay một đứa vô danh tiểu tốt là như thế nào
- Tiểu tử ngươi thật không biết trời cao đất dày là gì? mau chết đi
...Nói rồi cả hai lao tới.. Trương Giác vung kiếm chém một nhát mạnh ngang cổ Vũ Lâm, anh liền đưa kiếm lên chặn đòn, sau đó đẩy bật kiếm của của Trương Giác ra rồi đâm một nhát chí mạng vào ngực hắn, Trương Giác ngay lập tức thu kiếm phòng thủ gạt kiếm Vũ Lâm sang một bên, nhân lúc hắn đỡ nhát đâm Vũ Lâm co chân đạp mạnh vào ngực Trương Giác làm hắn lùi về sau ba bước, thừa thắng xông lên, Vũ Lâm hai tay cầm kiếm nhảy tới chém một nhát mạnh như búa bổ xuống đầu Trương Giác, thấy vậy Trương Giác liền đưa ngang kiếm lên chặn đòn nhưng do lực chém quá mạnh thanh kiếm của hắn bị đứt làm đôi, tuy nhát chém hơi lệch không trúng ngay đầu nhưng kiếm của Vũ Lâm bây giờ đã nằm sâu trên vai của hắn, hắn khuỵ xuống một tay thì giữ chặt kiếm của Vũ Lâm không buông mặc cho tay hắn đã rỉ máu bởi lưỡi kiếm...
- Sao, giờ ngươi biết tên vô danh tiểu tốt như ta lợi hại ra sao rồi chứ..
- Tiểu tử ngươi cũng khá lắm, ta thật không ngờ trong đám dân binh ô hợp kia lại có một người như ngươi. ta đã quá coi thường ngươi.
- Nhưng ngươi cũng đừng coi thường Trương Giác ta.
...Nói rồi Trương Giác dùng tay còn lại của mình nắm một nắm đất ném thẳng vào mặt Vũ Lâm, Vũ Lâm vội đưa tay lên che mặt.. nhân cơ hội đó Trương Giác liền nhanh chân trốn thoát... Khi Vũ Lâm mở mắt ra thì Trương Giác đã biết mất..
- Tên Trương Giác này đúng là lắm thủ đoạn ( lần sau mình cũng phải cẩn thận hơn. may mà lúc nãy hắn bỏ chạy chứ không tấn công mình, nếu không e là lành ít dữ nhiều)
...Chủ tướng đã bỏ chạy quân đội của Trương Giác giờ như rắn mất đầu, chúng không còn ý chí chiến đấu.. Triệu Vân và đám dân binh liền thừa thắng xông lên..
..Vậy là Trương Giác đã thảm bại, đám dân binh thì thi nhau reo hò...
- Chúng ta thắng rồi
- Triệu tướng quân muôn năm
... Đã thấm mệt.. Vũ Lâm ngồi phịch xuống đất, khắp người anh đều là máu, tuy anh vừa làm một việc có ích cho lê dân bá tánh nhưng trong lòng anh cứ dằn vặt không yên...
- Mình vừa giết người, mình đã giết rất nhiều người, tay của mình... (Vũ Lâm vừa nói vừa nhìn hai bàn tay của mình, giờ nó đã nhuốm một màu đỏ màu của máu)
- Hay lắm nhóc, ngươi không cần tự trách bản thân như vậy, những việc ngươi làm hôm nay là rất đúng, nam nhi đại trượng phu là phải xung trận giết giặc.. kiến công lập nghiệp.
- Cái gì mà kiến công lập nghiệp, ta không cần những thứ đó, ta không muốn giết người nữa.. những người này họ cũng là người cũng có gia đình bạn bè, họ không thù không oán với ta.. nhưng ta đã giết họ.. tất cả cũng tại ngươi.
- Con rồng chết dẫm kia, ngươi muốn gì ở ta mau nói đi.. (vừa nói Vũ Lâm vừa chỉ tay lên trời vẻ mặt bức bối)
- Bình tĩnh nào nhóc, đừng có nóng như thế, tất nhiên ta có chuyện cần ngươi làm giúp mới đưa ngươi đến đây, bởi vì ngươi chính là người được chọn, chỉ có ngươi mới bình định được chiến loạn nơi này.. nếu không có ngươi sẽ có thêm rất nhiều người phải chết.. và chiến tranh sẽ không bao giờ kết thúc..
- Ngươi lừa ta. ta không tin.. giờ ta muốn về nhà, ta không muốn ở đây.. đưa ta về mau con rồng kia.
- Những gì ta nói đều là sự thật, tin hay không tuỳ ngươi, ngươi chỉ có thể quay về khi sự mệnh của ngươi hoàn thành, ta khuyên ngươi hãy cố gắng sống cho tốt nếu ngươi còn muốn quay về gặp lại gia đình, bạn bè của ngươi.. ta đi đây.. hahaha
- Này.. chờ đã.. này.. ngươi đâu rồi.. nói đi là đi luôn sao, đồ rồng chết tiệttt..
... Vũ Lâm đang ngồi suy nghĩ lại những gì vừa xảy ra thì Triệu Vân và đám dân binh tiến đến trước mặt anh..
- Triệu tướng quân chính là hắn, tôi thấy hắn rất khả nghi, hắn ăn mặc kì lạ, nói chuyện thì khó hiểu chắc chắn hắn là gian tế của Trương Giác (một dân binh chỉ tay vào Vũ Lâm và nói)
- Vân ca, hắn chính là người lúc nãy rơi từ trên trời xuống làm huynh ngất xỉu.
- Hừm. tiểu tử kia ngươi là ai?? có phải ngươi là thuộc hạ của tên Trương Giác kia?? (Triệu Vân cầm cây thương của mình chỉ về phía Vũ Lâm)
..Vũ Lâm ngẩng lên nhìn thì thấy Triệu Vân và đám dân binh đã vây quanh anh thành một vòng tròn.. thấy vậy Vũ Lâm đứng lên rồi nói..
- Ta là Vũ Lâm, ta chả là thuộc hạ của ai cả, cũng chả biết Trương Giác là đứa nào? Còn ngươi là ai?
- Ta là Thường Sơn Triệu Tử Long.. Hôm nay nếu không bị ngươi làm ngất xỉu ta đã giết được tên Trương Giác kia rồi.. Có phải ngươi cố ý làm vậy để hắn chạy thoát không?
(Triệu tử long, Triệu Vân, ôi hôm nay mình vừa gặp được hai nhân vật lịch sử tầm cỡ, thật hãnh diện biết bao, nhưng có vẻ tên Triệu Vân này không ưa gì mình, có lẽ hắn vẫn còn bức xúc chuyện hồi nãy, đã thế mình cũng méo cần nói chuyện tử tế với hắn làm gì)
- Ta chả phải bạn bè bà con thân thích gì của tên Trương Giác kia chả có lý do gì ta phải cứu hắn, tóm lại ta với hắn chả có liên quan gì đến nhau, ok, lúc nãy ta còn suýt giết chết hắn, cũng tại hôm nay số hắn quá may nên hắn thoát rồi
.. Vũ Lâm vừa dứt lời thì Triệu Vân cầm cây thương đâm thẳng vào mặt anh, anh liền ngay lập tức đưa kiếm lên đỡ sau đó anh lộn về sau một vòng, đồng thời dùng chân đá bật mũi thương của Triệu Vân trở lại..
- (hmm.. theo như mình biết thì Triệu Vân là một trong ngũ hổ tướng võ công rất cao, nếu đánh nhau thật e là mình không ăn nổi hắn, với lại hắn có rất nhiều đàn em, hai đánh một không chột cũng què, chỉ cần hắn chơi kiểu lấy thịt đè người thì mình chết chắc, nên hạn chế động thủ, giờ cách tốt nhất là dùng võ mồm)
.. suy nghĩ vài giây rồi Vũ Lâm liền lên tiếng ...
- Ê.. ê vị đạik này sao ngươi thích dùng bạo lực quá vậy, quân tử động khẩu không động thủ nha, nhìn ngươi tướng mạo cũng không tệ có vẻ cũng được ăn học đàng hoàng tử tế sao hở ra chút là dở thói côn đồ lôi thương ra chọc người khác vậy, nói lý lẽ chút đi chứ đạik.. ta quả là có đắc tội với ngươi thật nhưng ta không cố ý và ta cũng đã xin lỗi người rồi, ta cũng tí chết chứ có vui sướng gì..
- Tiểu tử, ngươi võ công cũng được lắm, sao Trương Giác có thể trốn thoát dưới tay ngươi được?
- Lúc nãy tên Trương Giác dùng thủ đoạn bỉ ổi ném đất vào mặt ta nên hắn mới thoát được.. ngươi còn muốn hỏi gì không?
- Hừm.... Chúng ta về (Triệu Vân tức giận bỏ đi)
- Bye, đi thong thả.. không tiễn
..Đôi co một hồi thì Triệu Vân cùng đám dân binh bỏ đi để lại Vũ Lâm đứng trơ trọi giữa bãi chiến trường ngổn ngang xác người...
...Một lúc sau Vũ Lâm cũng rời đi, anh cứ thế bước đi những bước chân vô định, anh không biết mình sẽ đi đâu, về đâu giữa một nơi rộng lớn, một nơi mà anh không thuộc về...
_____________ Hết chương 2____________
Lời tác giả:
Hãy cùng đón đọc chương 3 nhé các bạn
____________\\______________//___________
|