DẠ ĐÀM VẬT NGỮ
HOANG
* * *
CHƯƠNG 1: Lí do bắt đầu
Kinh thành Bình An một đêm mưa lớn, đã khuya khoắt không còn ngọn đèn nào từ những con phố vốn sầm uất nhất trên thiên hạ, trừ hoàng cung vẫn luôn rực rỡ dưới ánh đuốc.
Tuy tọa lạc gần hoàng cung, nhưng vốn đã tách biệt với khu dân cư, trang viên hôm nay lại càng thêm u ám. Sân trước đã ngập nước, mấy ngọn cỏ rũ rượi dưới những cơn gió lớn, cây anh đào già đứng run rẩy với lớp vỏ cây đen sẫm trong khí trời lạnh lẽo. Đang là tháng 7, giữa mùa mưa, nhưng trận mưa này lớn đến nỗi tôi không nhớ là mình có từng thấy trận mưa nào so sánh được.
Trong nhà không có đèn, có lẽ hôm nay Tình Minh đi ngủ sớm hơn mọi khi, tôi cũng không tiện làm phiền, vốn định bảo hắn kể cái gì đó hay hay, nhưng thôi vậy. Tình Minh luôn đội nón, cả ngày, chỉ trừ lúc ngủ, cửa lùa thì luôn khóa, nên tôi chưa từng thấy hết đầu của hắn bao giờ, chỉ có mái tóc trắng dài được buộc lại ở sau gáy.
Tôi cầm ngọn nến mờ mờ đi dọc hành lang, ván gỗ cót két dưới chân, ngoài vách vẫn là tiếng mưa trút xối xả không ngừng.
"Sao còn chưa ngủ thế?" Kohaku lù lù xuất hiện dưới chân làm tôi giật mình.
"À. Hổ Phách à, hôm nay tự nhiên không ngủ được, định tìm Tình Minh bắt hắn kể chuyện cho ta nghe, nhưng hắn ngủ mất rồi."
"Xời, Kohaku cũng biết kể chuyện mà" Hổ Phách nói: "Nếu không ngủ được thì Kohaku sẽ thức với đại nhân vậy, nhưng phải rủ thêm người mới được."
Hổ Phách là một con hồ ly bé tí không biết Tình Minh nuôi từ bao giờ, từ lúc tôi đến đây thì nó đã ở với Tình Minh, dường như rất lâu rồi, tôi cũng không tò mò muốn biết tường tận làm gì. Hổ Phách biết nói (một chuyện rất lạ so với kích cỡ của nó), có đến 2 cái đuôi với lông rất mượt, hay nói liến thoắng, và không thích người ta gọi mình là chó. Nhưng nhìn từ xa thì đúng là không khác gì một con chó con thật. Nó còn đeo thêm một cái mặt nạ lệch qua bên tai trái.
"Này, định rủ thêm mấy Thức thần của Tình Minh à? Có ổn không vậy?" Tình Minh thường không cho tôi vào phòng triệu hồi. Một thư phòng biến tấu với nhiều điều lạ lùng, đó là tôi đoán vậy thôi.
"Không sao không sao, Seimei đại nhân không nổi giận đâu mà lo." Hổ Phách chui vào căn phòng sách chứa đầy bùa chú của Tình Minh. Không biết con hồ ly đó định lôi ai ra giữa đêm hôm khuya khoắt thế này đây. Không phải chỉ có Tình Minh mới gọi được bọn yêu quái đó hay sao?
"À, Ya o Bikuni đại nhân" Hổ Phách ló đầu ra: "Đại nhân có muốn gọi ai đặc biệt không?"
"Không, không, ngươi muốn gọi ai thì gọi, không liên quan đến ta" tôi còn không quên dặn thêm: "Lúc Tình Minh có hỏi đến cũng không liên quan đến ta."
"Xùy, biết rồi" Hổ Phách lại lủi vào bên trong.
Tôi nhận ra rằng nếu để một con hồ ly chọn xem sẽ có ai trong đội, nó sẽ chọn thêm một con hồ ly khác. Kết quả là một khắc sau, Hổ Phách quay ra với vài yêu quái theo sao đuôi nó. Đầu tiên là một tên Yêu Hồ (tôi nên biết trước chuyện này mới phải), tên này lúc nào cũng đeo một cái mặt nạ hình mặt cáo, chỉ để lộ ra cái cằm thon gọn cùng nụ cười ranh mãnh, tay cầm quạt giấy, sau lưng đeo một cuộn thư pháp to, làm ra vẻ thư sinh lắm, chỉ độc một cái đuôi to nhiều lông mềm như lông ngỗng, cùng 2 cái tai vểnh lên ngộ nghĩnh, không biết hắn dụ bao nhiêu đứa con gái với cái vẻ ngoài đó rồi.
Tiếp đến sau đó thì có Hotarugusa, Youkinshi, Zashiki Warashi và cả Ubume, thế là quá đủ cho một nhóm kể chuyện rảnh rỗi vào một đêm mưa gió như thế này. À không, phải có thêm Thanh Hành Đăng nữa mới đúng là tuyệt phẩm. Tôi bảo Hổ Phách chắc là nên triệu hồi thêm cả Thanh Hành Đăng thì tốt, thế là nó lại chui vào phòng sách lần nữa.
...
Chúng tôi kéo nhau vào một căn buồng trống phía sau đình viện, sàn bằng gỗ có lót vài tấm chiếu tatami ngắn hình vuông, tôi quên mất Tình Minh là một quý tộc đương thời, giàu có và bận rộn với chính cụ hoàng cung, một chiếc bàn zataku đặt ở giữa, trên đó một chân nến đã cháy hết. Tường treo một bức bình phong vẽ hình Tình Minh đang cưỡi một con rồng màu lam tung bay trong sóng biển.
Huỳnh Thảo tự bao giờ đã pha một ấm trà to, thơm thơm. Tôi lấy thêm vài cây nến để chuẩn bị cho trò chơi. Chúng tôi ngồi quanh bàn, ổn định vị trí. Người ta thường hay nói rằng kể 100 câu chuyện và thổi tắt 100 cây nến trước lúc bình minh thì ma quỷ sẽ hiện lên, nhưng nếu dùng nhiều nến như vậy thì Tình Minh sẽ trách mất.
"Chắc đại nhân biết rằng không được kể quá 100 câu chuyện trong một đêm mà phải không?" Thanh Hành Đăng cất tiếng: "Nếu vượt qua giới hạn này, lúc bình minh ló dạng. Một người bình thường sẽ không còn là người nữa."
"Từ đầu ta đã không phải bình thường rồi, người chớ lo, với lại, không thể kể hết 100 câu chuyện trong một đêm được đúng không?"
"Có người từng thử và đã thành công rồi đấy."
"Vậy chắc hẳn mấy câu chuyện đó phải ngắn lắm."
"Vậy, ai kể trước đây?"
Tiếng mưa bên ngoài gào rú ngày càng dữ dội, và tôi đã nghe một câu chuyện bắt đầu như thế này...
|