KÉT CON
Bùi Thị Phương Hoa
* * *
Không ai có thể sống thiếu bạn bè. Và ngoài những người bạn bè "sơ sơ", ngoài đứa bạn thân mỏ khoét luôn hằm hè đòi chia thực phẩm, ta còn cần đến một người bạn nhỏ bé, xinh xắn để tâm sự những vấn đề tối mật nhất (những vấn đề mà một đứa bạn thiếu cảnh giác rỉ tai ta, còn ta là một kẻ "ruột để ngoài da", không kể thì không chịu được) .
Tôi đã thấm nhuần "tư tưởng" cực kỳ đúng đắn đó, và minh chứng là nuôi tất cả mọi con vật có thể nuôi được, từ ki con, miu con cho đến chuột con. Tuy nhiên chúng đều vì lý do nào đấy mà bỏ tôi ra đi không bao giờ trở lại. Một buổi sáng nọ, khi phát hiện ra con ki thứ tư của tôi đã tham gia đóng góp cổ phần vào liên hiệp cầy tơ xóm, tôi liền nằm thử ra giường, vắt óc suy nghĩ. Sao vận mình đen đuổi thế này hả trời?... Có lẽ để "xả xui" , tôi cần phải thay đổi loại vật nuôi. Rồi sau một hồi cân nhắc, tôi quyết định chọn nuôi chim con. Hoạ mi, sáo, chào mào?
Két (vẹt)! Và thế là xuất hiện con két tồ trong nhà tôi.
Két tồ là một con két (tất nhiên rồi!) xổ lồng bị tên Quý "heo" tóm được và nhượng lại cho tôi với giá mạt rệp. Mấy hôm đầu, nó cứ im lặng, nghiêng đầu giương mắt nhìn mọi vật trong thật tội. Thấy nó vậy, nhiều lúc tôi cũng nao nao lòng (híc!). Rồi hai ngày sau, buổi sáng...
- Két két két két két két... Ét... Ét ...!
Một tràng tiếng kêu kinh dị vang lên làm tôi thót cả tim, giật bắn mình .
Rõ ràng đó không phải là tiếng chuông đồng hồ báo thức của tôi. Hay là... Tôi quay sang con két. Nó đậu trên thanh ngang lồng giương mắt nhìn tôi. Và có lẽ để "làm rõ" sự ngờ vực, nó lại tiếp một tràng két két. Tôi mếu máo nằm xuống. Đau tim quá! Chết tôi rồi, hu hu ...
Tuy nhiên, chỉ 2 ngày sau là tôi đã miễn dịch với tiếng kêu đó. Tôi bắt đầu dạy con két học nói...
- Két tồ, nói đi! Chào Hoa!
- Két!
- Thôi, có lẽ "Chào Hoa hơi khó. Thế này nhé... Hoa!
- Két!
- Hoa!
- Két!
- Hoa!
- Két két!
- Ơ cái con này, cứng đầu thế! Đọc lại, nghe cho rõ đây:"Hoa!"
- Két két két
Cô giáo chán đời nhìn học trò. Cái thứ ở đâu mà lì thế không biết!
Nó nhất định không chịu nói "Hoa" hay "Chào Hoa". Chắc vì nó quyết giữ tên "Két" chứ chẳng phải tối dạ. Chính tay tôi đã nghe nó tặc lưỡi giống hệt thạch sùng và cả huýt sáo nữa. Hay là nó đi học thêm nhiều quá, đến lớp khinh sách giáo khoa không thèm học?
Thời gian thấm thoát trôi qua. Con Két ngày càng tiến bộ. Ngoài việc rống lên như còi, tắc lưỡi, huýt sáo, nó còn có một độc chiêu là giả tiếng lầu bấu của tôi khi rủa thầm thằng em yêu quái (quân láo cá!). Có điều mỗi lời chào tôi và tên cô chủ thân yêu của nó là nó nhất định không gọi (vong ân bội nghĩa thế là cùng!)...
Vào một ngày đẹp trời, hứng chí thế nào, sau khi cho két ăn xong, tôi liền thả nó ra ngoài lồng chơi. Nhìn nó lầm lụi bay đi bay lại trong căn phòng chật hẹp, tôi liền nảy ra sáng kiến cho nó đi dạo. Thế là tôi túm chân nó, đi ra ngoài ban công. Gió mát trời xanh, nắng ấm, tôi và két tồ say sưa nhìn (có lẽ vậy!). Tôi nói với con két:
- Két tồ xem đi, kia là đám mây hình quả táo, kia là cái bánh mì, trên có chút xíu là hình con chim cút chiên bơ, kia là hình... ối!
Con két nhân lúc tôi không để ý đã mổ cho tôi một cú đau điếng, rồi thoáng ra bay đậu trên cành cây. "Két két... đừng bay, về đây mau!" - Tôi gọi.
Nhưng tôi gọi và nó nghe là hai chuyện khác nhau. Con két tồ bỗng hét lên:
- Hoa! Chào Hoa! Két két két két ...ét ...ét!
Và nó vỗ cánh bay đi, để mặt tôi đứng như trời trồng. Mãi năm phút sau tôi mới sực tỉnh. Thế là mất thêm một con nữa. Tôi phải làm gì bây giờ, nuôi ong con chănt? Hu hu hu hu...
TNTP@Bùi Thị Phương Hoa
58. Nguyễn Thái Bình, Phường 9, TP. Vũng Tàu |