找回密码
 注册
搜索
查看: 1522|回复: 0

[Importal - CC] Ngố Ơi Là Ngố

[复制链接]

90

主题

60

回帖

2

听众

Đại Tướng Quân

Ban biên tập

积分
14130
QQ
发表于 27-3-2020 19:07 | 显示全部楼层 |阅读模式
  1. Truyện này mình tình cờ đọc được trên FB, giờ cũng không nhớ tác giả là ai...
复制代码


- Chú ơi, chú làm ơn....!!! Con xin chú, chú tha cho con, lần đầu con vi phạm mà...con năn nỉ chú đó...con.....( mắt tôi bắt đầu rưng rưng hai hàng lệ)

Tôi - một con bé sinh viên năm nhất, chập chững những tháng đầu bước vào giảng đường đại học. Lần đầu tiên dính phải cái cảnh bị cảnh sát giao thông hốt vì đi sai làn đường rồi thêm cái tội vượt đèn đỏ vì sắp trễ tiết kiểm tra , rồi kèm thêm cái tội chưa có bằng lái xe..Rồi thế là tiêu mấy trăm của tôi rồi

Anh - một chàng cảnh sát giao thông đã đi làm 2 năm, nghiệp vụ và kĩ năng đã được bổ trợ đầy đủ. Và cái trường hợp năn nỉ, khóc lóc van xin tha của tôi đã cảnh cơm bữa anh gặp phải khi mỗi lần trực chốt gần trường đại học nó đang theo học.

- Xin lỗi, tôi chỉ thực hiện theo đúng quy định thôi.

- Chú ơi...làm ơn đi mà...

- Họ và tên

- Dạ Hoàng Nguyễn Mai Ngọc.....Chú ơi, lần đầu con vi phạm mà con hứa....

- Ngày tháng năm sinh, địa chỉ.

- Sinh ngày 27 tháng 2 năm 1994, ở 83/1, đường Phùng Khắc Khoan, phường Mỹ Phú....( cho ad giấu phía sau nhé)

Chú cảnh sát cứ ghi ghi chép chép, mặc cho tôi cứ năn nỉ xin xỏ..

- Bạn kí vào biên bản này, giao giấy tờ xe và xe cho chúng tôi làm nhiệm vụ, và nộp phạt .Tới ngày này bạn đến nhận lại xe ở phòng cảnh sát giao thông đường bộ.Nếu bạn không chấp hành thì chúng tôi sẽ gửi giấy đến trường của bạn.

Nghe câu nói đó xong theo phản xạ tôi che ngay cái thẻ sinh viên đang đeo trước ngực. trời ơi...sao mà xui dữ vầy nè... Cảnh tượng khóc không ra nước mắt. Tôi chấp nhận phải kí vào cái biên bản chết tiệt đó rồi kèm theo mấy trăm ngàn nộp phải và phải nhìn cái xe yêu vấu mới mua bị đưa lên xe tải của cảnh sát giao thông.. Cười ra nước mắt, tôi cuống cuồng cầm điện thoại gọi cho con bạn thân tới hốt hàng để kịp lên trường kiểm tra bỏ lại sau lưng cái xe và cái biên bản phạt đang cầm trên tay:

- Phương ơi...!! Cứu tao với, tới rước tao lên trường với, tao bị mấy chú công an bắt xe ở cái đối diện doanh trại quân đội nè...huhuhu..

Mặc kệ mấy chú cảnh sát nhìn tôi cứ khóc bù lu bù loa, gọi cứu trợ để kịp giờ kiểm tra

- Ngại quá xin lỗi bé iu nhé... Xe tao lên tới trường bị lủng bánh tao phải dẫn đoạn một đoạn mới lên trường nà..nhờ đứa khác đi bé yêu nhé....

tút...tút...tút...một hồi dài đau đớn bàng hoàng

- Nga ơi...cứu tình yêu với....bla..bla..

- Xin lỗi tình yêu nha...bla...bla..

......

- Minh ơi, Loan ơi, Dũng ơi,.......bla...

- Ôi má ơi, cái ngày gì vậy..? Ra khỏi nhà bước chân trái hay sao vậy trời sao mà xui vầy nè...huhuhu...bài kiểm tra 30% của con....

Như một con cún bị đẩy đến đường cùng, tôi cứ lèm bèm kêu la, nhớ đến còn cảm thấy nhục, rồi vọng phía sau một giọng nói quen quen hình như là của cái chú cảnh sát đáng ghét hồi nãy.

- Có cần tôi giúp không..??

- Không..cảm ơn chú..không cần

- Thật chứ..?? Không hối hận đó nhé

- Không ...Không cần kẻ xấu xa như chú giúp. Tại chú mà tôi mới khổ như vậy..

Máu điên lên, xả con giận mà không thèm nể nang gì hết

- Được thôi ..! Ai thiệt thì biết à. Chắc sẽ có người hối hận lắm nếu mất bài kiểm tra này nhỉ..??..Chú cảnh sát đó cười gian manh.

Cảm thấy nhói khi nghe thấy bài kiểm tra 30% lại tiếc, tôi dẹp cái sĩ diện đã. hix

- Được rồi.. Vậy chú làm ơn chở tôi đến trường được chứ. Cảm ơn nhiều

Anh không trả lời tôi. Anh quay ra đồng nghiệp mượn chiếc xe máy, rồi quay lại hất mặt ra hiệu tôi lên xe.

Im bặt từ lúc ngồi lên xe cho tới khi đến trường, tôi không dám nói một câu cho đến khi leo xuống xe.

- Cảm ơn chú cảnh sát giao thông

Anh cười:

- Anh chỉ mới 24 tuổi thôi, đừng gọi anh là " chú " già lắm. Chúc em làm bài tốt.

Rồi không kịp để tôi cảm ơn, anh quay đầu xe chạy mất.

Không dừng lại, ở đó.Đúng là oan gia ngõ hẹp, tôi và anh lại đụng mặt nhau. Cố gắng tránh khi thoáng nhìn thấy rồi mà đúng là xui mà không thể nào ngờ được

- Chị Tư đi chợ với con gái à...??

Người phụ nữ đứng tuổi đi cùng anh cất tiếng, làm cả 2 chúng tôi nhìn về đối phương. Cả hai đứa đều ngạc nhiên

- Vâng..Lâu lâu hai mẹ con đi chợ mua ít đồ..Chị Bảy cũng đi chợ à ?.. Chắc cậu này là con trai chị..?

- Vâng..!! Hôm nay cháu nó được nghỉ nên chở tôi đi chợ mua ít đồ lặt vặt...Chào cô đi con, đây là cô Tư, bạn của mẹ.

- Dạ..con chào cô...Chào cô bé

- Hai con quen nhau hả? Mẹ của anh hỏi

- Vâng...hai đứa con có gặp nhau một lần à.

Em đã lên nhận lại xe chưa..?? Lần sau nhớ đi đúng luật đó nha.

- À..thì ra con là cái chú cảnh sát bắt xe con rồi chở con đến trường kịp kiểm tra đó hả..?? Cảm ơn con đã giúp con bé nhé. Nó hậu đậu, hấp tấp, ẩu tả lắm

- Dạ..không sao ạ..

Anh vừa nói vừa nhìn tôi cười mỉm làm tôi thấy mình ngố và nhục hơn bao giờ hết, khi nhớ lại cái cảnh ngày hôm đó. Và cả ba người thì cứ bàn cứ kể về chuyện ngày hôm đó và tùm lum chuyện trên trời còn tôi thì bị bỏ mặc một xó. ước gì lúc đó có cái lỗ nào đó để chu xuống cho đỡ nhục....

Rồi từ dạo đó tôi với anh thân nhau từ lúc nào không hay, anh hay ghé nhà tôi chơi. Rồi chở tôi đi tập chạy vòng số 8 để thi lấy bằng lái. Lâu lâu lại dẫn tôi đi ăn kem, dạo vòng vòng công viên, ngắm bờ hồ.....Khoái khẩu của tôi anh biết hết, anh từ từ hiểu tôi rất nhiều. Nhiều lúc buồn vu vơ, anh cũng ngồi nghe tôi tâm sự. Anh hay gọi tôi là ngố, nhất là khi tôi cắt mái ngố thì cái tên đó được thay hoàn toàn. Còn tôi thì cứ gọi anh là chú cảnh sát giao thông. Và không biết bao nhiêu lần bị anh nhéo mũi. Và cũng không biết từ bao giờ anh đã là một phần trong cuộc sống của tôi.

Nhiều lúc thương anh lắm. Có những ngày anh phải trực đêm, có nhiều hôm xảy ra tai nạn anh phải chạy khắp nơi, rồi có lúc phải truy đuổi theo tội phạm nguy hiểm lắm. Nhiều hôm anh trực đêm mà lo cho anh ngủ không được, chờ cho tới khi nhận được tin nhắn hay nghe được giọng nói của anh mới yên tâm.

Rồi công việc dày đặc quá. Anh chuyển đến ở trong cơ quan cho tiện công việc. Nhiều lúc nhớ anh lắm nhưng cũng không biết làm sao.

Có hôm anh được nghỉ, anh dẫn đi dạo công viên nhìn mặt anh hốc hác mà thấy tội và thương anh nhiều lắm... Chỉ biết an ủi, quan tâm anh, dặn dò anh ăn uống thôi. Lâu lâu làm ít bánh cho anh ăn, hay mua chè cho anh, anh thích nhất là chè bưởi.

Rồi thời gian trồi qua như thế. Chưa một lần nói yêu nhau nhưng trong lòng chúng tôi từ lâu đã có nhau. Gần 4 năm cứ thế bên nhau, không danh phận là gì của nhau.

Anh dặn hôm nay, chờ anh đón khi tan học ra. Nhưng cuối cùng chờ mãi không thấy anh tới đón, tự hiểu đành đi ké con nhỏ bạn về. Rồi tối cũng không thấy một tin nhắn, không một cuộc điện thoại. Thế là cả đêm không ngủ được mà còn suy nghĩ viển vong, lo lo , sợ sợ anh có chuyện gì xảy ra, điện thoại thì không gọi được. Nằm mà nước mắt cứ rơi, sợ có điều gì bất chắc xảy ra với anh. Sợ anh đột ngột biến mất.

Hôm sau mắt sưng húp, thâm quầng nữa, cả ngày thì cứ như mất hồn, không làm việc gì nên thân nên toàn bị chửi. Tới tối nhận được tin nhắn ra ngoài đi anh đưa đi ăn kem. Tôi cuống lên. Có phải anh nhắn không hay là ai..?? Sợ không dám gọi lại, sợ không dám nghe điều xui xẻo nào đó về anh.

Thất thần thay đồ xin phép bố mẹ ra ngoài đi chơi với anh. Bố mẹ đồng ý. Lại nhận được tin nhắn.

"Ra ngoài đi"

Nhìn thấy bóng anh, tôi mừng không nói được câu nào. Cứ lặng yên dựa vào lưng anh từ lúc lên xe cho tới khi tới công viên ngồi cái ghế đá quen thuộc cạnh bờ hồ ngắm cảnh. Anh thấy lạ:

- Sao hôm nay Ngố không lên tía lia..?? Mà anh thấy mắt Ngố sưng như con gấu đó nha. Hôm qua khóc à..??

Tôi chỉ im lặng mặc kệ anh cứ nói, rồi anh bắt đầu nói, anh nói nhiều lắm.

Anh xin lỗi vì hôm qua không đón Ngố đi học về vì anh có việc đột xuất.. Rồi anh kể về vụ án hôm qua bên lực lượng cảnh sát giao thông giúp cho bên hình sự phá một vụ án lớn...Rồi đột nhiên anh dừng lại quay mặt tôi hướng về phía chính diện của anh. Nhìn thẳng vào mắt tôi, và hỏi:

- Ngố có yêu anh chứ...??

- Ai mà thèm yêu "chú" chứ. Yêu

"chú" làm gì...chỉ toàn thấy khổ, chẳng được lợi ích gì hết

- Đúng là Ngố kinh tế, tính toán hơn thua ghê quá, ai mà dám yêu đây..?

- Tất nhiên rồi, dân kinh tế mà. Ai mượn "chú" yêu đâu mà than..??

Tôi hất mặt trả lời, nhưng anh lại nghiêm mặt lại, làm tôi sợ:

- Anh hỏi thật đấy..? Có yêu anh không..?
- Yêu chú thì sao mà không yêu thì sao..?? Tôi vẫn cái giọng ngang hỏi vặn lại anh.

- Yêu anh khổ lắm..Sẽ có lúc anh lỡ hẹn, sẽ có lúc anh sẽ thất hứa, sẽ có lúc em buồn anh sẽ không ở bên cạnh, và không may sẽ có khi anh sẽ đột nhiên....

Em giơ tay chặn miệng anh lại. Ôm trầm lấy anh mà khóc

- Em đủ dũng cảm để yêu anh - "chú cảnh sát giao thông" của em à.

- Vậy làm vợ anh nhé..!! Chúng ta sẽ đính hôn rồi sau khi em ra trường chúng ta sẽ tổ chức đám cưới.

Anh gạt nước mắt cho em.

- Không...Con không làm vợ chú đâu...

- Sao vậy...em không muốn anh làm chồng của em à? Em hối hận khi yêu anh rồi phải không..?

- Chú còn chưa tỏ tình với con mà, con chưa là người yêu của chú nữa sao mà làm vợ chú được....

Anh nhéo mũi tôi và buông tôi ra khỏi vòng tay của anh. Anh quỳ xuống và đưa tay về phía tôi.

- Làm người yêu chú cảnh sát giao thông nhé Ngố.....

..............................................

Hạnh phúc đơn giản là đây. Yêu đâu cần phải nói ra mới là yêu. Chỉ hiểu cho nhau,. Hạnh phúc đơn giản là vậy...

Mã Đằng
[email protected]
Một lục bút cho tâm hồn lãng mạn của bạn, mơ mộng của bạn và cả khát khao của bạn
回复

使用道具 举报

您需要登录后才可以回帖 登录 | 注册

本版积分规则

藏经阁|手机版|黑屋|《少年杂志》Thiếu Niên Tạp Chí DMCA.com Protection Status

GMT+7, 29-6-2025 01:42

Powered by Discuz! X3.5

© 2001-2025 Discuz! Team.

快速回复 返回顶部 返回列表