|
Tác giả Bé Ba đã trở lại? OMG! |
Hên quá cuối cùng cũng có một cái gì đó mới để đọc, ngán xuyên không lắm rồi! |
Truyện hơi dài: Bạn trai tôi là kiến ba khoang - Tập 2 Tác giả: Hà Ô Lạp Na Lạp Thị Ca Đài Sang Kim Bá Lợi. Thể loại: đam mỹ, siêu nhiên, Ký túc xá, sinh viên. Số tập: chưa biết. Cảnh báo: Mọi thứ trong truyện đều là giả tưởng. Anh chàng đẹp trai cũng cười rồi tiếp lời: -Vậy em là em cũng được, anh hãy làm theo lời em nói, em biết anh là một người lương thiện, giúp em lần này đi, em hứa anh sẽ thoát khỏi những tháng ngày đau khổ mà anh đang phải chịu! Hiếu Thuận giật mình, ngỡ ngàng, tự hỏi tại sao anh chàng này lại biết mình đang chịu đựng những đau khổ chứ, ngoài những người thân nhất mình thương kêu ca than vãn thì mình có than vãn nữa với ai đâu. Hiếu Thuận bừng tỉnh giấc, miệng cảm thấy khô khốc, liền tìm nước để uống nhưng đầu vẫn không thôi nghĩ về giấc mơ lạ kỳ lúc nãy, nghĩ tới sự ân cần dịu dàng mà còn thơm của anh chàng đẹp trai yêu kiến kia thì càng làm cho Hiếu Thuận thêm xao xuyến. Nhưng không Hiếu Thuận, liền trấn an mình rằng chắc là bệnh thiếu “dương khí” lại tái phát cùng “ế quá sinh hoang tưởng” ngày một trầm trọng. Uống nước xong vào lại giường nằm ngủ, Hiếu Thuận không tài nào ngủ lại được mà cứ suy nghĩ về hình bóng của chàng trai yêu kiến. Nằm một hồi thì Hiếu Thuận lại mắc tiểu, Hiếu Thuận liền tự trách chắc lại do cái bàng quang “nhỏ xíu” của mình gây chuyện. Hiếu Thuận vào nhà vệ sinh bật đèn lên thì thấy vết cắn của kiến ba khoang trên cổ đã biến mất như trong mơ, Hiếu Thuận dùng tay sờ lấy sờ để xem vết cắn ở chỗ nào nhưng vẫn không thấy. Trong lúc sờ soạng bỗng một ánh sáng ánh kim lóe lên khi bị chiếu qua đèn và hiện lên trong gương. Hiếu Thuận từ từ nhìn vào bàn tay mình thì thấy đó đúng là chiếc nhẫn màu vàng cam mà anh chàng đẹp trai đeo vào ngón tay đeo nhẫn cưới của Hiếu Thuận. Quá nhiều thứ kì lạ xảy ra trùng khớp với giấc mơ của Hiếu Thuận, Hiếu Thuận liền toát mồ hôi và dường như sắp không làm chủ được bàng quang liền chạy vào bồn cầu trút bầu tâm sự theo tiếng gọi của tự nhiên. Bầu tâm sự coi như phần nào đã trút xong nhưng sự bất an trong Hiếu Thuận vẫn còn đó. Hiếu Thuận liền tự nhủ: “Không lẽ những gì xảy ra trong mơ đều là thật? Nhưng thật vô lý? Đây là năm 2020 chứ có phải Salem những năm 1690 đâu? Hiếu Thuận bị cuốn theo dòng suy nghĩ liệu đây là thật hay mơ, Hiếu Thuận nhìn lại chiếc nhẫn màu vàng cam tuyệt đẹp rồi thầm nghĩ: “Ok, fine! coi như mình bị điên! Có thờ có thiêng có thiêng có lành! mình sẽ làm theo những gì anh ta nói! Nếu mà bị cắn nữa thì “bày binh bố trận” lại cũng chưa muộn! Kiến ba khoang coi như lần này chúng mày may mắn!” Hiếu Thuận nghĩ xong thì liền bật đèn pin điện thoại lên, mò xuống gầm giường đóng chiếc hộp sáp thơm lại. Sau đó lại mò xuống gầm bàn cất túi thơm đi, còn mùi của chai xịt cồn quanh giường thì Hiếu Thuận lấy nước lau qua. Làm xong tất cả mọi chuyện, Hiếu Thuận thở phào rồi nhìn đồng hồ điện thoại thì cũng đã 3 giờ sáng. Hiếu Thuận lắc đầu ngao ngán: - Kiểu này chắc lại phải cúp môn Chính Sách Ngoại Giao vào buổi sáng rồi! Ôi cuộc đời tôi! Hiếu Thuận liền thiếp đi lúc nào không hay, trong lúc ngủ Hiếu Thuận cảm thấy dường như có ai đó đang ôm mình mà người đó rất thơm và mềm. Một cảm giác sướng sướng khó tả nhưng Hiếu Thuận lại dùng chiêu thức cũ trấn an bản thân “Chắc là mùa tìm bạn tình lại đến với mình nữa rồi! Ngủ đi má ơi! Bớt ảo tưởng!”. Hiếu Thuận từ từ tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng chuông báo thức của bạn cùng phòng nằm giường phía trên. Tiếng chuông nghe thật điếc tai, kêu hơn mười lần mà anh bạn cùng phòng giường trên vẫn có sức dậy tắt báo thức rồi ngủ tiếp. Hiếu Thuận tự nhủ: “Coi như ý trời đã định phải dậy đi học Chính Sách Ngoại Giao thôi!” Hiếu Thuận từ từ ngồi dậy thì thấy trên bụng mình có một cánh tay vắt ngang, Hiếu Thuận tim đập thình thịch từ từ xoay đầu qua bên kia thì thấy anh chàng đẹp trai trong mơ đang nằm kế bên mình. “Ôi sao mà ảnh đẹp trai quá, những đường nét ấy phải làm cho người ta xao xuyến!” Hiếu Thuận nhìn anh chàng đẹp trai mà mỉm cười thầm nghĩ. Lý trí chợt tỉnh giấc kiểm soát trí óc của Hiếu Thuận, nó ra lệnh cho cậu bớt mê trai và tỏ ra rẻ tiền mà suy nghĩ xem tại sao anh ta lại nằm ở đây? Anh ta đẹp thì có đẹp nhưng mình cũng đâu phải là hạng dễ dãi mà nằm ôm sờ mó như vậy?. Hiếu Thuận liền bật dậy la lớn, nhưng bị anh chàng đẹp trai kia bịt miệng không cho la hét, Hiếu Thuận ra sức kháng cự. “Reng! Reng! Reng! Reng” tiếng chuông báo thức inh ỏi của anh bạn cùng phòng giường trên lại vang lên càng ngày càng chói tai, Hiếu Thuận lờ mờ mở mắt ra, nhìn xung quanh, quay đầu sang cả hai phía nhưng cũng không thấy ai. Hiếu Thuận mừng rỡ thầm tự nhủ: “Tất cả chỉ là mơ! Hiếu Thuận, não cô đúng là có vấn đề rồi!”. Hiếu Thuận ngồi dậy xếp mền, lấy điện thoại check NewsFeed Facebook rồi xem giờ thì thấy còn khoảng 30 phút nữa thì lớp Chính Sách Ngoại Giao bắt đầu. Hiếu Thuận liền cuống cuồng hoảng hốt miệng luôn chửi: “FUCK! FUCK! FUCK! I CAN’T BE LATE TODAY!” Hiếu Thuận luống ca luống cuống, nào là đánh răng rửa mặt, thoa kem chống nắng Skin Aqua Tone Up UV mới vừa có thể làm kem chống nắng vừa có thể che khuyết điểm. Sau đó lại tô son, mang giày, mặc áo khoác, đeo bao tay, vớ rồi tới giày. Tiếp đó, Hiếu Thuận lê lết thân hình béo mập của mình xuống tầng hầm lấy xe, rồi hì hục vặn ga hết cỡ chạy tới trường với lời thỉnh cầu mong sao kịp giờ. Có lẽ ông trời không còn muốn dung túng cho cái thói giờ “dây thun” của Hiếu Thuận mà như thường lệ, Hiếu Thuận đến trễ trong khi cả lớp đã đến đầy đủ cùng cô giáo đang giảng bài. Lại những bước đi khúm núm quen thuộc, che mặt xuống bàn chót ngồi. Học xong 5 tiết buổi sáng, Hiếu Thuận đói rã rời, tuy là chỉ ngồi bấm điện thoại nhưng Hiếu Thuận vẫn cảm thấy mệt nhọc như mới đi tập tạ về. Hiếu Thuận liền lấy điện thoại ra rủ bạn thân của mình là Tiểu Việt đi ăn trưa. Hết tập 2. |
truyện làm cho người ta phải xao xuyến! |
ủa ủa ủa? Tiểu Việt? what? what? what? không lẽ có liên quan tới "Tâm hận cuồng si"?????? |
Hóa ra nọc độc của kiến ba khoang còn khiến cho con người ta mắc thêm chứng hoang tưởng nữa. |
Tiểu Việt xuất hiện chắc chắn không có gì tốt lành, không phải giật chồng thì cũng là nguyền rủa tình cảm của người ta. |
Truyện hơi dài: Bạn trai tôi là kiến ba khoang - Tập 3 Tác giả: Hà Ô Lạp Na Lạp Thị Ca Đài Sang Kim Bá Lợi. Thể loại: đam mỹ, siêu nhiên, Ký túc xá, sinh viên. Số tập: chưa biết. Cảnh báo: Mọi thứ trong truyện đều là giả tưởng. Một số đoạn thoại của nhân vật sử dụng ngôn ngữ “đời thường” không dành cho trẻ em dưới 16 tuổi. Một vài đoạn có cảnh “táo bạo” không dành cho trẻ em dưới 18 tuổi. Từ xa xa bóng dáng của Tiểu Việt dần lộ diện, hôm nay Tiểu từ trên đỉnh đầu đến gót chân đều là một màu đen huyền bí. Hiếu Thuận gặp được Tiểu Việt thì mừng rỡ, cả hai đều xuống căn tin của trường để ăn trưa. Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện, Hiếu Thuận bắt đầu kể lại hết cho Tiểu Việt nghe tất tần tật những chuyện “siêu nhiên” mà Hiếu Thuận đã gặp phải. Tiểu Việt nghe xong liền cười một tràng dài, nói giọng mỉa mai: - Đúng là cuồng dâm sinh hoang tưởng! Càng nói càng vô lý! Nào là chiếc nhẫn màu vàng cam của kiến ba khoang? Hứa sẽ giúp cô thoát khỏi những tháng ngày đau khổ? Ủa vậy thằng đó là một con kiến ba khoang đồng tính hả? Chủ nhật này rảnh tôi sẽ cùng cô đi bệnh viện Chợ Rẫy khám não liệu trong đó có gì khiến cô khùng điên như vậy! Hiếu Thuận đuối lý chỉ biết cười trừ, cậu phần nào chấp nhận những lí lẽ mà Tiểu Việt đưa ra nhưng chiếc nhẫn màu vàng cam mà cậu đeo trên tay là thật, hiện tại nó vẫn nằm ở chỗ đó mà. Hiếu Thuận, cố gắng tháo chiếc nhẫn ra đưa cho Tiểu Việt xem xét với hy vọng phần nào sẽ thuyết phục được câu chuyện “siêu nhiên” của mình là thật. Hiếu Thuận cố tháo mãi những không được, nó bám chặt vào ngón tay đeo nhẫn cưới của Hiếu Thuận, thấy vậy, Hiếu Thuận liền chìa bàn tay đeo chiếc nhẫn màu vàng cam ấy cho Tiểu Việt xem: - Nè, mày coi thử chiếc nhẫn này ở đâu ra chứ? Không phải của ảnh đưa cho tao thì làm sao mà tao có được? Tiểu chăm chú nhìn vào đôi bàn tay ú na ú nần của Hiếu Thuận nhưng nhìn mãi cũng không thấy chiếc nhẫn nào, Tiểu Việt bực bội nói: - Cô không những điên mà con đuôi! Đâu chiếc nhẫn mà mày nói đâu? Hiếu Thuận rõ ràng là nhìn thấy chiếc nhẫn nhưng tại sao Tiểu Việt không thể thấy. Tiểu Việt thở thài nói: - Thôi được, nếu cô đã chấp mê bất ngộ thì coi như đây là duyên âm (*) vậy! (*): Là tình duyên hiện tại giữa người trần và những người ở thế giới khác (thường là với các vong hoặc tà). Thường là một số người chết yểu, bất đắc kỳ tử, chết oan vong linh không chấp nhận mình đã chết, cố bám lấy sự sống ở trên đời. Vì thế, họ cứ nguyên trạng giống như khi còn sống, trong khi họ ở cõi âm. Hay những người lúc còn sống có dục tính mạnh mẽ. Sau khi chết, hình dáng vong linh của họ biến đổi theo tư tưởng luôn oán hận, ham muốn, thường hay tìm cách trở về cõi trần theo "người cũ" hoặc một ai đó. Hoặc là dù vô tình hay cố ý bạn bị rơi vào mắt xanh của họ nên họ theo và đeo bám bạn. Duyên âm không chỉ xảy ra ở nữ mà nam giới cũng bị. Nhưng thương nữ giới yếu bóng vía nên sẽ bị nhiều hơn. (Theo https://simphongthuy.vn/) Hiếu Thuận gật đầu đồng ý với Tiểu Việt rồi hí hửng nói: - Có còn hơn không! Tiểu Việt lo lắng, hoài nghi nói: - Nhưng nó sẽ theo mày hoài không dứt rồi làm sao có bạn trai được? Người và Ma sao mà đến với nhau được? Tính đóng Liêu Trai Chí Dị - Bồ Tùng Linh hả? Hiếu Thuận tỏ vẻ ngây thơ, ngọt ngào nói: - Nhưng cô không thấy như vậy khá là lãng mạn hay sao? Với lại cậu ấy cũng khá “ngon” chứ bộ! Tiểu Việt không thể nào chịu nổi sự nai tơ lố bịch của Hiếu Thuận gắt gỏng chửi: - Đũy điên! Đụ má mai mốt nó ám mày điên điên khùng khùng đừng có tìm tới tao khóc lóc nha đũy chó! Hiếu Thuận dường như chìm trong đắm say tình yêu nên gần như bỏ ngoài tai lời cảnh tỉnh đanh thép của Tiểu Việt mà tiếp tục mơ mộng về một tương lai hạnh phúc của cậu và anh chàng được cho là duyên âm kia. Ăn trưa xong, Tiểu Việt lẫn Hiếu Thuận đều phải học thêm ca chiều trong cái nắng hơn 40 độ c, tuy nhiên, cái nắng ấy cũng dịu đi phần nào do xuất hiện của những cây cổ thụ lâu năm che nắng cho ngôi trường Nhân Văn cổ kính. Học xong thì Hiếu Thuận như thường lệ lủi thủi một mình chạy xe ra tiệm giặt ủi lấy đồ đã được gửi từ hồi sáng sau đó thì đi mua hai hộp cơm trị giá 20k mỗi hợp. Thật là một trình tự nhàm chán mà Hiếu Thuận luôn muốn phá vỡ nó. Về tới phòng, mặt trời cũng đã sắp lặn, các bạn cùng phòng lúc này cũng chưa thấy về. Hiếu Thuận bất giác ngồi thẫn thờ trên giường suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, Hiếu Thuận một mặt mong đây là thật để lần đầu tiên Hiếu Thuận cảm nhận được tình yêu đôi lứa là gì mặt khác Hiếu Thuận cũng mong đây là mơ vì đối với Hiếu Thuận tình yêu không có thật trong giới đồng tính luyến ái, từ lâu Hiếu Thuận đã tự nhủ đừng nên mơ mộng ảo tượng, vừa xấu vừa mập như cậu thì đừng có hòng có bạn trai. Hiếu Thuận thở dài, rồi lấy đồ đi tắm rồi còn ăn cơm, chơi điện thoại, nếu siêng thì học bài còn không thì sẽ là ngồi lướt facebook giết thời gian. Hiếu Thuận chọn đại một bộ đồ ngủ rồi nhảy vào phòng tắm, cũng không quên mang theo điện thoại, bật ca khúc quen thuộc cậu thường hay nghe vào những lúc tỏ tình bị từ chối. Ca khúc “Anh ta bỏ em rồi” của Hương Giang Idol. Đang mải mê lipsync theo giai điệu da diết, có phần buồn não nề của “Anh Ta Bỏ Em Rồi”, Hiếu Thuận chợt nhận ra mình quên mang khăn tắm vào, Hiếu Thuận thản nhiên cười rồi tự nhủ “Có sao đâu, cùng lắm rồi trần truồng bước ra ngoài lấy khăn thôi chứ có ai đâu mà sợ!”. Hiếu Thuận vẫn cứ hồn nhiên “quẩy” trong nhà tắm một lúc nữa. Thấy có vẻ nếu tiếp tục thì có thể tiền nước tháng này Hiếu Thuận không thể trả nổi, nên Hiếu Thuận nhong nhong chạy ra “mình trần như nhộng” tiến đến tủ đồ không khóa của mình để khăn tắm, nhưng tìm hoài mà vẫn không thấy. Hiếu Thuận bực bội, thầm nghĩ chắc là lại mất đồ ở tiệm giặt ủi nữa rồi, cậu quyết định lấy đại chiếc áo cũ khô ráo đã lâu không mặc để làm đỡ khăn tắm vậy. Hiếu Thuận đóng cửa tủ quay lại về phía nhà tắm thì thấy trước mặt mình có một chàng trai đang che mặt đang cầm chiếc khăn tắm mà Hiếu Thuận đang tìm, miệng ấp úng nói: - Khăn tắm …tắm… của… em…em… đang tìm! Hiếu Thuận hốt hoảng, xấu hổ tột độ, nhìn trên nhìn dưới không một mảnh vải che thân, Hiếu Thuận không biết làm gì la lớn: - Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á! Hết tập 3 |
Thích nhân vật Tiểu Việt ghê, cậu ấy thật ngầu! |
Bắt đầu có cảnh nóng rồi :)))))))))))))))))))) Nụ cười dần mất đi sự liêm sỉ |
Lại chiêu trò câu khách rẻ tiền của tác giả "Bé Ba" rồi! |
Hóng chap mới =)))) |
Chap mới phải có 18+ thì mới có người xemm |
Đăng bởi Vykhùng lúc 4-6-2020 10:39 Con nít con nôi, coi cái gì mà 18+ |
Sửa lần cuối bởi 何格格 lúc 10-6-2020 19:20 Sửa lần cuối bởi 何格格 lúc 10-6-2020 19:11 Sửa lần cuối bởi 何格格 lúc 7-6-2020 00:51 Sửa lần cuối bởi 何格格 lúc 7-6-2020 00:49 Sửa lần cuối bởi 何格格 lúc 7-6-2020 00:48 Truyện hơi dài: Bạn trai tôi là kiến ba khoang - Tập 4 Tác giả: Hà Ô Lạp Na Lạp Thị Ca Đài Sang Kim Bá Lợi. Thể loại: đam mỹ, siêu nhiên, Ký túc xá, sinh viên. Số tập: chưa biết. Cảnh báo: Mọi thứ trong truyện đều là giả tưởng. Một số đoạn thoại của nhân vật sử dụng ngôn ngữ “đời thường” không dành cho trẻ em dưới 16 tuổi. Hiếu Thuận từ từ lấy lại bình tĩnh, liền giật phắc chiếc khăn mà chàng trai lạ mặt đang cầm. Sau đó, quấn khăn quanh phần dưới một cách đầy gấp rút rồi phóng loạt lại vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại. Cậu lau vội cơ thể rồi mặc đồ vào, tâm trạng sợ hãi liệu cái tên đưa khăn cho cậu ngoài kia là người hay mà sao có thể vào trong phòng ký túc xá đã khóa trái từ bên trong? Nếu hắn là trộm thì có vũ khí thì coi như mạng của cậu toi còn nếu hắn là ma thì cậu sợ đến mất mạng. Nghĩ đến đây, Hiếu Thuận làm liều một phen, cậu từ từ kéo chốt cửa của phòng tắm ra rồi chầm chậm đẩy cửa ra. Ngó trước, ngó sau, Hiếu Thuận không thấy ai, chàng trai lạ mặt không biết đã biến đâu mất dạng. Hiếu Thuận thấy vậy liền chạy vào giường của cậu thì thấy chàng trai lạ mặt đang ngồi đó, cúi gằm mặt xuống. Hiếu Thuận nuốt nước bọt, biết chắc rằng lần này có vẻ “lành ít dưỡng nhiều”, Hiếu Thuận lấy hết can đảm tiến lại gần chỗ chàng trai đang ngồi, miệng lắp bắp hỏi: - Anh… anh… là…. ai ai? Là… người….người hay ma? Chàng trai lạ mặt từ từ ngẩng mặt lên, quay đầu lại, ấp a ấp úng trả lời Hiếu Thuận: - Là… là… anh đây! Thì ra anh chàng lạ mặt này chính là anh chàng đẹp trai yêu kiến ba khoang, người mà đã tặng nhẫn, ôm Hiếu Thuận ngủ. Hiếu Thuận thở phào nhẹ nhõm, mặt bắt đầu đỏ lên, nhưng trong lòng vẫn muốn làm sáng tỏ mọi câu hỏi trong đầu cậu: Anh ta là ai? Anh ta tại sao cứ xuất hiện trong giấc mơ của mình? Anh ta tại sao có thể vào đây khi phòng đã khóa trái từ bên trong?. Hiếu Thuận quyết phải làm sáng tỏ mọi điều nghi vấn trong hôm nay, câu bình tĩnh nói: - Thì ra là anh! Nhưng anh là ai mà cứ xuất hiện trong giấc mơ của tui? Anh có mục đích gì? Anh chàng đẹp trai yêu kiến ba khoang đứng dậy, ôm ấy Hiếu Thuận thật tình cảm rồi nói: - Em ngồi xuống đây, anh sẽ trả lời hết những câu hỏi của em! Hiếu Thuận được trai đẹp mà còn thơm ôm thì thích quá nhưng vẫn phải tỏ ra “thanh cao, nhà có gia giáo” nên đẩy nhẹ anh chàng đẹp trai yêu kiến ba khoang ra rồi từ từ ngồi xuống giường rồi nói: - Chúng ta chưa thân tới mức anh có thể tùy tiện ôm tui như thế! anh mau trả lời những câu hỏi của tui! Anh chàng đẹp trai từ tốn trả lời: - Anh tên là Mã Nghĩa Tấn Khang (蚂義迅矼), anh là một người kiến ba khoang! Bỗng dưng Hiếu Thuận cười lớn, giọng giễu cợt: - What? 什么?người kiến ba khoang? anh tưởng tui ba tuổi mới ra giang hồ chắc? Nếu anh nói anh là người kiến vậy thì biến hình cho tui xem đi! Đừng có thấy tui đẹp rồi nói khùng nói điên! Mã Nghĩa Tấn Khang im lặng, nhắm mặt lại, miệng lẩm bẩm tiếng gì đó nghe không hiểu. Bỗng nhiên toàn thân anh ta chuyển sang màu vàng cam của kiến ba khoang, tiếp đó, những lằn sọc màu đen bắt đầu hiện ra. Giờ đây phía trước mặt Hiếu Thuận là một con kiến ba khoang khổng lồ với đôi đen lay láy, cùng hai chiếc càng kiến to đùng đang chĩa thẳng vào mặt Hiếu Thuận. Hiếu Thuận hốt hoảng sợ xanh mặt, đứng bật dậy ra xa, la lớn: - Oh shit! What the fuck? Are you fucking serious? You’re fucking real! Hiếu Thuận từ từ bình tĩnh tiến lại gần, đôi bàn tay run rẩy từ từ đưa lên chạm vào kiến ba khoang khổng lồ. Kiến ba khoang khổng lồ âu yếm nhìn Hiếu Thuận, Hiếu Thuận nhoẻn miệng cười nói: - OK, cool! Vậy là mình không có bị điên rồi cả nhà ơi! Anh có thể biến lại hình dạng con người để tụi mình dễ nói chuyện được hông? Mã Nghĩa Tấn Khang biến lại thành hình dạng con người, cùng Hiếu Thuận ngồi xuống giường trò chuyện tiếp. Hai người ngại ngùng nhìn nhau một hồi rồi không ai cất tiếng cả. Hiếu Thuận cảm thấy nếu cứ tiếp tục im lặng như vậy hoài thì sẽ phí thời gian lắm, cậu sợ các bạn cùng phòng của cậu về phá tan bầu không khí này. Hiếu Thuận hít một hơi thật sâu rồi lấy hết dũng khí mở lời: - So… Anh đã nhìn thấy “Tiểu Hiếu Thuận” hết rồi hả? Hiếu Thuận nói xong thì cảm thấy xấu hổ vô cùng, tự trách bản thân tại sao có thể hỏi một câu hỏi vô duyên như vậy. Mã Nghĩa Tấn Khang mặt bừng đỏ, miệng cười chúm chím, trả lời Hiếu Thuận một cách ngượng ngùng: - Thấy “sơ sơ” rồi … nhưng … mà chưa thấy hết … đâu! Hiếu Thuận mặt lúc này cũng đã đỏ như gấc, cậu cố gắng giữ bình tĩnh mà tiếp tục cuộc hội thoại, trong đầu cậu vẫn còn nhiều nghi vấn chưa được giải đáp như anh ta là người kiến ba khoang đến đây có mục đích gì, là người tốt hay người xấu hay mọi thứ cậu đang thấy trước mắt chỉ là mơ, Hiếu Thuận quyết tâm phải tìm hiểu ngọn ngành nhưng Hiếu Thuận lúc này đây đã bị lạc trong cái nhan sắc trời cho của Mã Nghĩa Tấn Khang nào là chiếc mũi cao, gương mặt trái xoan thanh thoát, đôi mắt sáng nghiêm nghị cùng khuôn miệng có phần hơi hô vừa phải. Quan trọng nhất vẫn là giọng nói trầm ấm ngọt ngào, ngoài ra còn là nước da màu nâu khỏe khoắn. Hiếu Thuận cứ đắm chìm mãi trong thứ nhan sắc ấy mà đờ người ra một hồi lâu. Mã Nghĩa Tấn Khang thấy Hiếu Thuận cứ ngồi đó mà không nói chuyện thì chồm tới hôn lên má Hiếu Thuận một cách thật bất ngờ. Hiếu Thuận bỗng giật phắc người, đẩy Mã Nghĩa Tấn Khang ra rồi hờn dỗi nói: - Anh! Anh đó! Sao anh lúc nào cũng có mấy hành động vượt quá giới hạn như vậy chứ? Anh không biết làm như vậy là biến thái hay sao? Mã Nghĩa Tấn Khang không nói gì lại chỉ biết cười. Hiếu Thuận thấy vậy bực bội nói: - Nói tới anh thì anh chỉ biết cười! Thôi không dài dòng nữa, tui vào thẳng chuyện chính: Tui ở cái Ký túc xá này gần 2 năm trời tại sao không gặp anh mà anh lại xuất hiện vào lúc này? Anh xuất hiện vào lúc này là có mục đích gì? Có phải anh là người cắn tui thường xuyên không? Hiếu Thuận thấy câu hỏi vừa rồi có vẻ hơi vô duyên liền nhanh chóng sửa lại: - Ý tui là có phải anh là cái con kiến ba khoang mà lúc nào cũng đốt tui không? Sao bạn cùng phòng của tui anh không đốt mà anh cứ đốt tui hả? Mã Nghĩa Tấn Khang cảm thấy hơi bực bội vì bị Hiếu Thuận tra khảo rất nhiều câu hỏi cùng một lúc, cậu đứng dậy khoanh tay tỏ thái độ với Hiếu Thuận rồi nói: - Anh không phải tội phạm để em tra hỏi! Tối nay anh sẽ quay lại để trả lời mấy cái câu hỏi tra khảo của em! Nói rồi Mã Nghĩa Tấn Khang biến mất dạng để lại Hiếu Thuận một mình ở lại căn phòng Ký Túc Xá lạnh lẽo. Hiếu Thuận ngơ ngác rồi chuyển sang bực tức nói: - Làm như mình hay lắm! Hiếu Thuận lè lưỡi ra nói: - Lêu Lêu! Tui mà lấy sả lấy chanh ra thì anh có mà xin lỗi tui liền chứ ở đó mà thái độ! Hiếu Thuận dùng dằng bực tức ngồi xuống giường, hứa với bản thân rằng là tối nay sẽ cho Mã Nghĩa Tấn Khang biết tay. Hiếu Thuận giận dỗi nhớ lại nụ hôn lên má mình của Mã Nghĩa Tào Khang thì liền hết giận mà cười tủm tỉm, Hiếu Thuận liền ngay lập tức trấn an mình rằng mê trai vừa thôi, không nên làm Mị Châu trong truyền thuyết, mới gặp là yêu. Bỗng tiếng gõ cửa phòng vang lên làm tắt đi luồng suy nghĩ của Hiếu Thuận, cậu chạy ra mở cửa thì thấy gương mặt khó ưa của bạn cùng phòng mình, cậu cố gắng mỉm cười thân thiện với hắn ta nhưng người ấy một tiếng cũng không chào, lù lù đi vào phòng. Hiếu Thuận cười trừ cảm thấy quá quen thuộc với tình trạng này, miệng thầm nguyền rủa. Hết Tập 4. |
藏经阁|手机版|黑屋|《少年杂志》Thiếu Niên Tạp Chí
GMT+7, 17-1-2025 00:38
Powered by Discuz! X3.5
© 2001-2025 Discuz! Team.