Ăn Trộm Nhà Mình
Hoàng Thị Phương Nam
* * *
Tôi là một con mọt sách. Chính vì vậy trưa nào tôi cũng bỏ ngủ trưa lẻn ra khỏi nhà để 'thưởng thức' mấy quyển truyện mới. Trưa hôm ấy, vừa về đến nhà, đang nhè nhẹ mở cổng, mắt láo liên nhìn xem bố mẹ đã đi ngủ chưa. Bỗng tôi bị một bàn tay chắc như gọng kìm giữ lấy vai. Ngoảnh lại tôi thấy một anh thanh niên. Anh hỏi tôi như quát:
- Định ăn trộm phải không?
Tôi hoảng hồn thanh minh:
- Đâu có, đây là nhà em chứ!
- Nhà em? - anh ấy dài giọng - Nói dễ nghe quá nhỉ? Vào gọi chủ nhà ra là biết liền!
Tôi phân vân quá thể. Nếu gọi chủ nhà ra thì chắc chắn sẽ được minh oan, nhưng bù lại sẽ được ăn đòn no xương vì tội đi chơi vào buổi trưa. Còn đứng đây thì bị coi là 'trộm'.
TNTP@Hoàng Thị Phương Nam
|