找回密码
 注册
搜索
查看: 1900|回复: 0

[Official - Original] Mười Năm Thời Gian - Mã Đằng

[复制链接]

90

主题

60

回帖

2

听众

Đại Tướng Quân

Ban biên tập

积分
14130
QQ
发表于 31-3-2020 09:27 | 显示全部楼层 |阅读模式
MƯỜI NĂM THỜI GIAN
Mã Đằng
* * *
Thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ, nhưng một khi đã qua thì không bao giờ trở lại...
* * *

Bìa quyển Mười Năm Thời Gian

Bìa quyển Mười Năm Thời Gian

* * *


Chương 1

10 năm, một khoảng thời gian dài vất vả với việc học hành. Đến lúc chỉ còn lại hai năm của tuổi học trò, cô mới nhìn lại. Hoá ra ngần ấy năm trôi qua, cô vẫn chưa biết yêu là gì. Không phải cô không muốn yêu, nhưng sự thật là chẳng ai để ý đến cô cả. Điều này cô cũng tự mình không thấy khó hiểu, một người học lực tầm thường, nhan sắc tầm thường và cả khí chất cũng tầm thường nốt như cô thì có thể lọt vào mắt xanh của ai được. Tuy nhiên, điều này hoàn toàn không làm cô cảm thấy thất vọng về bản thân.

- Tốt thôi, học đã rồi tính. Đời còn dài, trai còn nhiều.

Tuy nói như vậy, nhưng nếu nói cô không luyến tiếc bởi quyết định đó thì rõ ràng là nói dối. Cô rất luyến tiếc là đằng khác. Nhớ lại năm trước, cô giáo chủ nhiệm của cô, cũng chính là giáo viên dạy môn Giáo Dục Công Dân mà cô ngày đêm lo sợ bị khống chế từng nói rằng:

- Tình yêu tuổi học trò chắc chắn sẽ không có kết quả tốt. Nhưng mà, nó lại là thứ tình cảm mà sau này các em không bao giờ tìm lại được. Cho nên, các em nên thử cho biết, để sau này không phải hối hận trước kia không yêu thử một lần.

Cô thấy lời này rất đáng tin, nếu có cơ hội, cô muốn được yêu thử một lần.

- Thầy vào kìa, mày còn mơ tưởng gì đấy? Nhớ thằng nào đúng không?

Câu hỏi này thật làm trong lòng cô tổn thương sâu sắc. Bản thân thì đang ế chổng ế chơ, lại bị xem là chim đã có lồng.

- Cũng muốn có thằng nào để mơ tưởng lắm.

Năm học mới, cô mang theo hi vọng được nếm thử thứ tình cảm mà người trưởng thành không bao giờ tìm lại được này.

Giáo viên mới bước vào lớp trước cặp mắt loé sáng của cô.

- Thầy Toán trẻ quá mày.

Con ngồi cạnh cô lập tức bĩu môi:

- Trường có khối người trẻ hơn.

Cô lắc đầu, tặc lưỡi nhìn con bạn.

- Mày thật không hiểu ẩn ý sâu xa của chị đây.

- Ẩn ý gì? – Nhỏ bạn của cô lập tức trưng ra khuôn mặt ngốc nghếch.

- Giáo viên dạy Toán phải là gừng càng già càng cay. Trẻ thế này thì dạy dỗ gì nữa. – Cô lại tặc lưỡi tiếc thương cho số phận mình.

- Chị kia, đứng lên.

Một tiếng nói không quá trầm, cũng không quá lảnh lót vang lên làm con tim cô giật thót.

- Thầy gọi em ạ? – Cô từ từ đứng lên, nhìn trước ngó sau mong là nhầm người.

- Đúng, là chị. Đứng lên.

Mặt mũi cô tái đi, trong đầu vô cùng hỗn loạn. Không ngờ mới ngày đầu ở lớp mới đã gây sự chú ý như vậy.

- Thực lực của giáo viên không phải chỉ phản ánh qua năm dạy, nếu chị học qua tôi lại cảm thấy tôi không đủ thực lực để dạy chị thì tôi có thể giúp chị làm đơn xin chuyển lớp.

Miệng cô cứng đờ, chẳng nói được gì, cũng chẳng dám nói gì. Mặt giáo viên mới tuy có chút ôn hoà nhưng lúc này cô chỉ thấy mỗi vẻ đáng sợ.

- Em.. không có ý đó. – Cô lắp bắp giải thích, mong vớt vát lại được một chút thiện cảm cho mối quan hệ của cô và giáo viên mới.

- Mời chị ngồi xuống.

Cô xụ mặt ngồi xuống, ngồi im chẳng dám nói gì nữa.

- Tôi tiếp tục. Ban nãy là giao ước giữa tôi và lớp, bây giờ đến phần thông tin cá nhân. Tôi tên Châu Quốc Trọng, 27 tuổi, chưa vợ, chưa con.

Nói đến đây, đột nhiên nhỏ bạn ngồi bên cạnh cô lại giơ tay thắc mắc:

- Thầy đã 27 tuổi rồi, sao vẫn chưa có vợ ạ?

Cả lớp cười ầm lên, cô cũng suýt bật tiếng cười lớn. Vẫn may kiềm chế lại được, tránh gây thêm thù oán với giáo viên mới.

- Con nhỏ ngốc này, mày đến mạng cũng không cần nữa à? – Cô một mặt trách nhỏ bạn, một mặt lại thầm cảm ơn nhỏ bạn giúp mình báo thù.

- Giúp mày trả thù rồi còn không cảm ơn tao. – Nhỏ bạn làm vẻ mặt giận dỗi, quay ngoắt đi. Chiêu này đối với cô quá quen thuộc rồi.

- Đại ân đại đức của mày, tao nguyện khắc cốt ghi tâm, treo trên đầu nằm, khi đi ngủ đều nhìn ngắm. Được chưa?

- Chưa đủ. Hai ly chè!

- Được, ra về ghé quán bà Năm.

Sau một hồi đơ người vì câu hỏi oái oăm, Trọng cũng có một câu trả lời thoã đáng cho hai cô gái tinh nghịch:

- Như em nói, tôi vẫn còn trẻ, không vội. Nếu không còn câu hỏi nào nữa thì chúng ta kết thúc tại đây. Tiết sau sẽ chính thức bắt đầu vào học kỳ 1.

30 tuổi, cũng đã không còn trẻ nữa. Yên bề gia thất từ sớm thì ai lại không muốn, chỉ có điều, người thương vẫn chưa tìm được, muốn cưới cũng không có đối tượng. Bạn bè thường nói anh kén chọn, thật ra đối với anh, hạnh phúc thật sự quan trọng hơn việc lấy bừa một người dù không có tình cảm để làm vợ cho kịp tuổi thanh xuân. Thế nên, bao nhiêu đối tượng được bạn bè giới thiệu, anh đều từ chối. Theo anh, hạnh phúc phải tự mình đi tìm thì mới lâu bền được.

Năm học này của cô bắt đầu rất có khởi sắc, điểm số không tệ, giáo viên cũng rất tận tình đối với việc thi tốt nghiệp của học sinh. Tuy nhiên, thi tốt nghiệp chưa đủ đối với cô. Mục tiêu chính của cô chính là thi đỗ đại học, vào một trường công có đãi ngộ tốt. Cô đã chọn Học viện an ninh nhân dân dù biết con đường này khó khăn trùng trùng.

- Linh, lên bảng.

Từ ngày vào học kỳ 1, cô đã chính thức biết được thế nào là bị hành hạ. Trước đây nghe bạn bè nói giáo viên "đì" học sinh cô đều không tin. Đối với giáo viên cô chỉ có một chút đề phòng. Nhưng lần này thật sự mạo phạm rồi, được trải nghiệm thực tế rồi, cô mới tin cái gọi là "bị giáo viên đì".

Mỗi lần lớp cô đến giờ Toán, y như rằng cô bị gọi lên bảng. Khi thì trả bài, khi thì làm bài tập. Sai một chỗ, liền bị điểm 0 vào sổ. Từ đầu năm, cô đã ăn không dưới 3 cái điểm 0 của thầy Trọng đáng kính này rồi. Việc này đối với một người định hướng khối C như cô là vô cùng gian nan. Tương lai bị khống chế, không thể thi đại học như cận kề bên cô.

Nhưng, cô không hận được người thầy này quá 10 phút. Vì mỗi khi trả bài xong, thầy ấy lại trở nên không đáng ghét nữa. Hơn nữa, học với người thầy này cô lại cảm thấy môn Toán rất mới lạ, rất thú vị. So với trước kia thì việc học Toán đã đơn giản hơn nhiều, hứng thú hơn nhiều. Từng câu từng chữ thầy giảng, cô nghe đều hiểu cả. Mỗi lời thầy nói, cô đều cảm nhận được tâm huyết của thầy ấy đặt vào.

- Này, phụ đạo Toán cho tao đi. – Cô lay nhỏ bạn ngồi cạnh.

- Sao tự nhiên bây giờ mày lại hứng thú học Toán vậy. Cả một năm khuyên mày học một chút để thi tốt nghiệp, mày còn không chịu mà? – Nhỏ bạn ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cô.

- Thì bây giờ chịu rồi đấy. – Cô chớp mắt với nó.

- Được, vậy tao phụ đạo Toán cho mày, mày lại phụ đạo Anh Văn cho tao. Thế nào?

- Không thành vấn đề.

Cô không thể để môn Toán cứ như thế được, phải làm gì đó để cứu vãn tương lai vào học viện an ninh của mình.

Học kỳ 1 kết thúc, thành tích môn Toán của cô tất nhiên được cải thiện rõ rệt. Một phần do cô cố gắng học tập từ nhỏ bạn, còn hai phần là do thầy Trọng rèn cho cô, cho cô cơ hội gỡ lại điểm số. Đến lúc này cô mới nhận ra, hoá ra thầy không "đì" cô như cô từng nghĩ, cuối cùng cũng chỉ là vì muốn tốt cho cô.

Học kỳ 2, cô không còn được thường xuyên gọi như trước, thay vào đó là những học sinh khác học yếu môn Toán hơn cô. Đối với cô không còn quan tâm nhiều nữa, cũng không còn những lần thầy trừng trừng mắt mà mỉm cười với cô. Cũng không còn nhìn thấy thầy bặm môi trố mắt mỗi khi cô làm sai chỗ nào đó. Những thứ đó lại khiến cô cảm thấy trống vắng.

Đúng lúc cô nhận ra tình cảm của mình đối với người mình gọi là thầy này thì cô lại biết được, mình có người theo đuổi.

- Ê Linh, chuyện thằng Nam thích mày, mày biết chưa?

- Hả? Tao? Có người thích? Ha ha, đừng đùa em nữa chị hai.

- Thật đấy, thằng Nam lớp mình thích mày đấy. Không biết hả?

- Không, sao lại thế được.

Nói về Nam, cô chỉ có thể nhận xét là quá tốt. Điều trước tiên phải nói, đó là so với thầy Trọng trẻ hơn. Nói về đẹp trai, tất nhiên cô thích cái nét trưởng thành của thầy ấy hơn, nhưng không thể nói cậu Nam này không đẹp trai được. Về việc học, cậu ta học cùng khối với cô, lại thi cùng trường với cô. Đối với thơ văn thì hiểu biết phong phú, toán học cũng rất giỏi, điểm đều đứng đầu trong lớp. Không chỉ vậy, cậu ta lại còn biết nhiều tài lẻ. Thổi sáo chơi đàn, làm thơ ca hát cậu ta đều làm được. Hoạt động văn nghệ ở trường đều không thiếu được cậu ta. Điểm duy nhất cô không thích ở Nam chính là: cậu ta.

- Một người hoàn mỹ như vậy, mày có lý do gì không thích chứ? - Nhỏ bạn băng khoăng hỏi cô.

- Tao nhỡ thích thầy Trọng rồi...

- Thầy Trọng? Không tệ nha. Giỏi giang, ưa nhìn, tiền đồ xán lạn.

- Chỉ thấy thích thôi, không có ý gì khác. Mày đừng có phân tích như kiểu tao lấy thầy ấy làm chồng vậy.

- Sao lại không làm chồng? Hoàn mỹ như thằng Nam mày cũng chê, có tương lai như thầy Trọng mày cũng chê. Thế mày muốn lấy người như thế nào?

- Không phải chê. Nhưng mà... thầy giáo với học sinh làm sao được.

- Chị hai à, tư tưởng mày sao lại cổ hủ như vậy? Đã là thời buổi nào rồi...

Loan chép chép miệng giễu nhỏ bạn, sau đó lấy trong cặp ra một quyển sách dày cộm.

- Đọc đi, rồi mày sẽ có câu trả lời cho mối quan hệ này.

Nhận quyển sách từ tay Loan, Linh nheo mắt tò mò, có thật sự quyển sách này sẽ cho cô câu trả lời?

* * *
Chương 2

Đêm, bài vở xong xuôi cô lôi quyển sách của nhỏ Loan ra đặt lên bàn. Bắt đầu đi tìm đáp án cho tình yêu của mình.

- Mãi mãi là bao xa? Diệp Lạc Vô Tâm? Tác giả lạ thế nhỉ?

Cô cứ thế đọc, đọc đến mức quên giờ quên giấc, đến tận sáng hôm sau.

- Ui, sao mày lại thành gấu trúc rồi vậy? Mất ngủ à? – Nhỏ Loan ngạc nhiên nhìn cặp mắt thâm quầng của cô.

Cô gật gật.

- Không phải thức cả đêm để đọc quyển sách tao đưa đấy chứ?

Cô lại gật gật.

- Đọc xong cả rồi?

Cô tiếp tục gật gật.

Nhỏ Loan không nhịn được, che miệng cười khúc khích.

- Chị hai à, không ngờ chị đọc ngôn tình còn kinh khủng hơn em.

Mắt cô mở to nhìn nhỏ bạn, không tin quyển sách cô đọc là truyện ngôn tình.

- Ngôn tình? Hoá ra ngôn tình là thế này à?

Trước nay cô chưa từng đọc qua thể loại này. Năm ấy cô xem bản tin trên TV, biết được nhà nước cấm xuất bản truyện ngôn tình, cô luôn cho rằng thể loại này vô cùng độc hại. Xem qua rồi, mới biết nó không đáng sợ như cô tưởng.

- Tao cứ nghĩ ngôn tình dạy hư lắm, hoá ra nó không khác tiểu thuyết Việt Nam là mấy.

- Mày không biết, đọc ngôn tình có thể giúp phấn đấu học tập. Nam thì cố gắng trở thành soái ca để được nhiều nữ nhân thích. Còn nữ thì cố gắng tìm soái ca và sao cho xứng đáng với soái ca của mình. Không hề dạy hư nhé... Thế nào rồi? Đã tìm được câu trả lời chưa?

- Ý mày nói, ông thầy giáo trong này có thể bất chấp tất cả dù là danh dự để kết hôn với đứa học sinh mình yêu chứ gì?

- Đúng vậy. Tình yêu của mày không phải là chuyện không thể.

- Nhưng thầy Trọng có yêu tao đâu? Sao bất chấp tất cả để kết hôn với tao được.

- Ngốc quá, mày chưa nói cho ông ấy biết, sao mày có thể khẳng định ông ấy không thích mày?

- Ờ thì...

- Không có ờ iếc gì hết. Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con?

Linh trước có chút e dè nhưng sau khi nghe câu này của Loan, lại cảm thấy rất đúng. Gương mặt lập tức chuyển thành biểu cảm quyết tâm.

- Được, vậy lát nữa ra về tao đi tỏ tình nhé.

Loan trừng mắt nhìn cô:

- Nhanh vậy? Mày cũng gan lì thật ha?

- Thời gian không đợi người, phải nắm bắt chứ. Không phải sao?

Nói thì nói thế, Loan cũng không tin Linh lại gấp như vậy. Nhưng Loan không ngờ, cuối giờ Linh quả thật đi tỏ tình với thầy giáo.

* * *

Mấy ngày cuối năm, thời tiết mát mẻ. Lá của cây phượng trước cổng trường rơi đầy mặt đất, thỉnh thoảng lại bị gió làm cho xao động, bay bay trên mặt đất. Loan ngồi trên chiếc ghế nhựa, thong thả ăn chè ở hàng chè gần cổng trường, thỉnh thoảng lại vờn đống lá phượng dưới chân. Nhỏ đang tranh thủ đọc thêm mấy trang của quyển "Mãi mãi là bao xa" trong lúc chờ Linh mang tin thắng lợi trở về. Ngẫm lại, nhỏ quả thật không tin được Linh đã đọc hết quyển sách trong một đêm. Nhỏ mất một tuần mới chỉ đọc được một nửa, không ngờ trong đêm Linh đã có thể đọc hết.

- Đúng là động lực của tình yêu thật ghê gớm.

Đang ngồi nghiền ngẫm, vai Loan bỗng bị vỗ vào một cái đau điếng.

- Ê mày, thất bại rồi. – Linh dùng khuôn mặt ỉu xìu để nhìn Loan.

Nhỏ Loan có chút thất vọng, cô rất nóng lòng muốn biết lần đầu tỏ tình của nhỏ bạn ngây thơ của mình đã thất bại như thế nào.

- Diễn biến thế nào? – Loan lấy cái ghế nhựa gần đó đưa cho Linh, sau đó chống cằm lên gối, đưa mắt mong chờ.

- Thì tao đi gặp ông ấy, ông ấy đang đi trên hành lang. Nghe tao gọi "Thầy ơi" thì quay lại hỏi "Có gì không?"... Cô ơi cho cháu một ly chè đậu trắng... - Linh bỗng nhiên quay vào trong quán gọi làm Loan chưng hửng.

- Ơ cái con này, kể tiếp xem nào, toàn làm người khác tuột cảm xúc thế.

- Sau đó tao mới nói "Em thích thầy lâu rồi, thầy gả cho em nhé?".

Loan trố mắt nhìn Linh.

- Hả? "Thầy gả cho em nhé?", bao nhiêu câu không dùng, sao lại dùng câu đó? – Loan thật không tin vào tai mình, không tin Linh có thể dùng cách trắng trợn như vậy để tỏ tình. Đối tượng lại là giáo viên, lớn hơn nhỏ và nó tận 10 tuổi.

- Nghe tiếp nè. Ổng cười cười, bảo tao về lo học đi. Cái ổng bỏ đi luôn. Tao mới hỏi với theo "Vậy là thầy từ chối hả thầy?", nhưng ổng không quay lại. Tao đành chạy lên trước mặt ổng, hỏi lại lần nữa vì sợ lúc nãy ông ấy không nghe câu hỏi của tao. Biết ổng nói gì không?

- Không biết.

- "Nếu có bản lĩnh 10 năm sau xách bằng tốt nghiệp đại học về gặp tôi, không chừng tôi sẽ suy nghĩ lại."

- Rồi sao nữa?

- Hết rồi, nhà ổng ổng về, còn tao ra đây kể mày nghe nè.

Nhỏ Loan mắt sáng ngời, vỗ tay lốp bốp:

- Được lắm, tôi rất tự hào vì sự dũng cảm của em.

Linh đăm chiêu:

- Theo mày câu nói đó có nghĩa là gì?

- Theo ngôn tình ta có, lão thầy ngầm đồng ý lời tỏ tình của mày và chê mày chưa đủ tuổi để nói chuyện yêu đương với ổng. Ổng cho mày 10 năm để trưởng thành, sau đó về tìm ổng nói tiếp. Phán đoán sơ bộ là như thế.

- Nhưng tao lại lo lắm, có khi nào ổng không tin chuyện tao thích ổng nên nói chơi cho vui không? – Mặt Linh lộ rõ vẻ lo lắng.

Nhỏ Loan im lặng suy nghĩ một lát, rồi nói:

- Cũng có thể ổng không tin nên mới nói đùa lại với mày... Vậy mày chứng minh cho ổng thấy tình cảm của mày đi.

- Làm thế nào?

- Bám đuôi. – Loan chằm chằm nhìn vào Linh, nhấn mạnh từng chữ.

- Bám đuôi?
* * *
Chương 3 - Kết


Sau khi được nhỏ Loan vạch đường, Linh bắt đầu hành trình "bám đuôi thầy giáo". Cô tìm cách dò la tin tức số điện thoại của Trọng, sau đó lại đến tài khoản mạng xã hội, lớp dạy thêm của Trọng cô cũng chuyển đến học. Mục đích của những chuyện này theo nhỏ Loan mô tả, chính là để khẳng định lần tỏ tình lần trước của Linh là thật.

- Tao tin chắc, lão sẽ có động thái gì đó sau mấy chiêu trò bám đuôi của mày thôi. Chắc chắn sẽ có một câu trả lời rõ ràng trong tương lai gần. – Giọng Loan đầy mong đợi.

Về phần Linh, cô cũng không rõ những gì mình làm là có hiệu quả không, là làm đúng hay đã sai rồi. Tiếc là, trước nay cô chưa từng yêu qua lần nào, truyện ngôn tình cũng không đọc. Thế nên, đến lúc lâm trận rồi lại không biết phải đánh thế nào...

* * *

Mười năm sau, đến khi nhìn lại thanh xuân của mình, cô lại bất giác mỉm cười vì những việc làm ngớ ngẩn ấy. Thanh xuân đẹp đẽ của cô đã trôi qua như thế, những ngày chập chững biết yêu, biết đọc sách tình cảm sướt mướt. Tất nhiên, cô cũng có một chút hối hận về ngày ấy, ngày mà cô lần đầu nói lời tỏ tình với người mà mình thích. Nếu như khi ấy cô ít bồng bột hơn, chuẩn bị kỹ càng hơn, biểu hiện nghiêm túc hơn. Có lẽ, cô đã không bị từ chối.

"Nếu có bản lĩnh 10 năm sau xách bằng tốt nghiệp đại học về gặp tôi, không chừng tôi sẽ suy nghĩ lại."

Một buổi chiều mưa to, trước ngày chuyển công tác lên Tây Bắc xa xôi, Linh đột nhiên hồi tưởng về thời phổ thông, tình đầu.

Hôm tổng kết ấy, trời cũng mưa to như hôm nay, những cánh hoa phượng đỏ rơi lã chã trên mặt sân. Không ngờ ngày cuối cùng cô ở lại ngôi trường này lại ảm đạm như thế.

Cô len lỏi tìm anh trong biển người, mong muốn nhìn thấy anh lần cuối cùng. Nhưng tìm mãi vẫn không nhìn thấy anh. Có lẽ, ông trời không muốn cô quyến luyến mối tình đầu này nữa.

Ngày cô đỗ đại học, cô vui đến phát khóc. Cô nghe nói, cảnh sát và giáo viên chính là đôi uyên ương đẹp nhất. Bấy lâu nay, cô luôn nuôi hi vọng có thể cùng anh trở thành đôi uyên ương đẹp nhất ấy, cho dù quãng đường này có gian nan đi nữa, cô vẫn quyết tâm bước đi. Nhấc điện thoại lên, cô muốn báo tin này cho anh biết, cũng muốn nói với anh hãy chờ cô. Mười năm rất ngắn, nếu anh có thể đợi, cô cũng có thể. Ấy vậy mà, đáp lại cô chỉ là âm thanh báo không liên lạc được.

- Có thể là do thầy bận gì đó. Mai gọi lại vậy.

Cô lại đợi thêm một ngày, nhưng đáp lại cô vẫn là những âm thanh quen thuộc ấy, số điện thoại không thể liên lạc. Những ngày sau đó vẫn thế, cô từng phải là anh đã đổi số điện thoại rồi không?

Những ngày sau đó, anh như bốc hơi khỏi tầm tay cô. Điện thoại không thể liên lạc, Facebook cũng không còn sáng nữa, trạng thái cuối cùng anh đăng cũng là của nhiều năm trước. Không lẽ, anh đã cự tuyệt cô?

Hôm nay, ký ức thanh xuân bỗng nhiên ùa về, hồi ức về anh cứ như hiện ra trước mắt cô.

Còn nhớ, những ngày cô học thể dục ngoài sân, hay lén lén đến dãy phòng học xem anh giảng cho những lớp khác. Có lần, anh giảng bài bên trong, hỏi: "Đúng không?". Cô bên ngoài liền hét lớn: "Dạ đúng" rồi chạy biến. Cô vẫn nhớ như in lúc ấy giọng anh vọng ra: "Chạy từ từ không vấp ngã bây giờ."

Tình đầu quả thật chỉ là thứ để hoài niệm.

Cô nhấc điện thoại lên, tìm đến số điện thoại của anh trong danh bạ, lại gọi thêm một lần nữa. Một lần cuối cùng.

Tiếng đổ chuông của đầu dây bên kia khiến tim cô loạn nhịp, một giọng phụ nữ nghe máy:

- Ai vậy?

- Cho... cho em hỏi đây có phải số điện thoại của anh Châu Quốc Trọng không ạ? – Giọng cô run run. Nước mắt cô không biết tại sao lại ứa ra.

- Trọng nào, tôi không biết. Số này tôi dùng 3, 4 năm nay rồi, không quen ai tên Trọng hết. Nhầm số rồi đấy.

- Em xin lỗi chị, có lẽ em nhầm số.

Cô tắt máy, mỉm cười trong nước mắt. Cũng không rõ là đang hạnh phúc hay đau khổ.

Thời gian mười năm đã đến, ngày mà cô lần đầu tỏ tình. Cô quyết định tìm về gặp anh, dù là anh đã thành gia lập thất hay chưa, cô vẫn muốn gặp anh. Dù chỉ là lần cuối cùng cũng được. Cô đợi quá lâu rồi, đã quá nhớ anh rồi.

Vừa lúc cơ quan đang ở tháng thấp điểm, cô xin phép nghỉ một ngày để về tìm anh. Ngồi xe khách mấy giờ đồng hồ, cuối cùng cũng về đến. Cô bước nhanh trên con đường dẫn đến nhà anh. Vẫn nhớ khi ấy, cô chính là học thêm Toán ở căn nhà này. Mỗi buổi đều bị anh chọc cười, có lần còn nhớ hộ anh ngày sinh nhật mà làm sinh nhật cho anh. Cuối cùng bị anh nói là chỉ giỏi bày vẽ.

Dừng chân trước cửa nhà anh, cô không biết phải làm thế nào. Căn nhà vẫn như vậy, vẫn là hàng rào lưới sắt thường thấy ở vùng quê, kiến trúc vẫn như năm nào không hề có sự sửa đổi. Điểm khác biệt duy nhất là mọi thứ đã cũ hơn trước, mảng sơn tróc rơi đầy xung quanh chân tường. Xem ra căn nhà đã lâu không có người ở, ổ khóa ngoài cửa cũng đã bị oxi hóa sang màu nâu đen rồi.

Cô đến căn nhà cách đó không xa hỏi thử thì được biết gia đình chủ nhà đã chuyển đi từ rất nhiều năm trước. Lúc họ đi, chỉ không thấy cậu con trai làm giáo viên, có lẽ vẫn còn ở lại nhưng họ cũng không rõ cậu ấy đâu rồi. Nghe xong, trong cô lại càng có lòng tin gặp lại được anh. Có lẽ, anh đã chấp nhận tình cảm của cô, và lời hứa năm ấy của anh là thật chứ không phải một câu bông đùa bồng bột. Cô lập tức đến trường cấp ba, có lẽ, nơi ấy là nơi duy nhất có tin tức của anh lúc này.

Lúc cô đến được trường cấp ba, mặt trời đã bắt đầu lặn xuống, cả hai chân cô cũng đã rã rời vì chạy. Đã tan trường tự bao giờ, cả không gian rộng lớn cũng chỉ còn lại cô nhỏ bé và sự vắng lặng. Cô vẫn đứng đó, với trái tim loạn nhịp, giữa sự bất lực của chính mình...
- HẾT -

Mã Đằng
[email protected]
Một lục bút cho tâm hồn lãng mạn của bạn, mơ mộng của bạn và cả khát khao của bạn
回复

使用道具 举报

您需要登录后才可以回帖 登录 | 注册

本版积分规则

藏经阁|手机版|黑屋|《少年杂志》Thiếu Niên Tạp Chí DMCA.com Protection Status

GMT+7, 29-6-2025 01:22

Powered by Discuz! X3.5

© 2001-2025 Discuz! Team.

快速回复 返回顶部 返回列表