Hứa Vân Anh (Mini series) - Hà Quang Thuận
HỨA VÂN ANHHà Quang Thuận
* * *
Thể loại: Truyện dài
Tag: Lãng mạn, 17+, Thanh xuân
Nguồn: Truyện dài tập của Bé Ba, Ngôi Sao Online độc quyền đăng tải
Tình trạng: Đang viết - 3 tập đã đăng
Lời tác giả:
Bé Ba đã trở lại! Your mama come back!
Mùa hè này, chắc bạn có nhiều dự định tuyệt vời phải không? Như ăn, ngủ, chơi game, học thêm, coi phim. Well, chắc tuyệt nhỉ?
Truyện dài tập của Bé Ba sẽ phát hành các mini series thú vị trong mùa hè 2017 này. Từ nay bạn sẽ không phải chờ đợi các series dài mấy trăm tập do con Bé Ba quảng cáo nữa!
Chúc các bạn 1 mùa hè hạnh phúc!
* * *
TẬP 1
Đó là vào một ngày đẹp trời, mọi thứ đều rất bình thường và đơn điệu. Tôi – Hứa Vân Anh, một cô gái 17 tuổi sinh sống ở một vùng quê thanh bình nơi mà có lẽ mọi người trong một xóm, một ấp đều có thể biết nhau rất rõ.
Sáng hôm ấy, tôi thức dậy làm những chuyện thường ngày tôi vẫn làm tiếp đó, tôi leo lên lên chiếc xe đạp điện tới trường, tôi ghé vào một quán ven đường ăn sáng, chụp vài bức ảnh tự sướng post lên facebook cho nóng, hôm nay tôi phải cười thật tươi, thật sảng khoái đón chào ngày mới. Đúng 7h tôi đã yên vị trên chỗ ngồi ở lớp và học tiết học đầu tiên. Giờ ra chơi tôi cùng mấy đứa bạn thân xuống căn tin tám chuyện, trong mấy đứa bạn ấy người tôi quý nhất là Linh, chúng tôi đã làm bạn được 2 năm rồi, ngày đầu tiên gặp Linh tôi thực sự không ưa cô ta, đơn giản vì gia đình của Linh rất giàu, lại xinh đẹp, cao hơn tôi tới một cái đầu, da thì trắng và mịn Bạch Tuyết. Nếu mà tôi đứng chung với Linh thì ai cũng bảo rằng Linh là Lọ Lem còn tôi là con nhỏ chị kế xấu xí. Với lại, tôi không thích lối sống tây hóa và kiểu ăn nói tiếng Việt chèn tiếng Anh của số thành phần, nghe rất là chướng tai và kệch cỡm. Nhưng tôi đã lầm, Linh nói tiếng Việt rất chuẩn điều bất ngờ hơn nữa là Linh được một người bạn thân cũ của tôi giới thiệu để gặp tôi khi nhập học ở đây, không ai khác đó là Bé Ba*. Từ đó tôi và Linh là bạn thân lúc nào không hay, cả hai chúng tôi may mắn được học chung năm lớp 10 nhưng sang lớp 11 thì lại khác lớp, tuy vậy lớp tôi kế bên lớp của Linh nên mọi thứ vẫn như xưa.
Căn tin hôm nay đông thật, chỗ ngồi nào cũng chật kín hết, đang trong lúc loay hoay thì Linh liền kéo tay tôi vào 1 chiếc bàn trống duy nhất ở góc phải của căn tin, cạnh nhà xe. Chúng tôi bắt đầu hàn huyên, tôi gọi 2 chai nước cam vì đây là thức uống và tôi và Linh đều say mê từ lúc nó được bạn ở căn tin này.Linh bắt đầu câu chuyện và tôi lắng nghe, tôi đã quan sát Linh nhiều lần nhưng lần này mang một cảm giác thân thương vô cùng, giọng nói trong trẻo cùng đôi má lúm đồng tiên kia làm tôi cứ cuốn hút theo câu chuyện của Linh. Tôi bỗng ngắt lời Linh.
- Ra về, tui đưa cho bà cái này.. coi như kỉ niệm tình bạn của hai đứa mình nha!
Linh cười khúc khích:
- Sến quá đi cô! Có bồ rồi bỏ tui hay sao mà ‘ kỉ niệm tình bạn’. Thôi được để đáp lại tình bạn sến súa của bà ra về tui cũng sẽ đưa cho bà cái này.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì thế?
Linh đứng dậy trả tiền 2 chai nước cam tôi gọi lúc nãy rồi cười mỉm:
- Bí mật.
3 tiết học còn lại của buổi sáng trôi qua thật nhanh, tôi sốt ruột không biết Linh sẽ đưa tối cái gì, tôi lo sợ Linh muốn về Mỹ nên đưa thư chào tạm biệt. Dẹp suy nghĩ đó qua một bên tôi liền lấy thứ mà tôi muốn đưa cho Linh, tay tôi rung cầm cập. Một lúc sau, mọi người đã về hết Linh chạy đến tôi tay cầm một cái phong bì màu vàng, tôi chợt nghĩ điều mà tôi e sợ đã trở thành sự thật. Linh hớn hở nói:
- Kỉ niệm tình bạn!
Linh lấy chiếc phòng bì đặt vào tay tôi, tôi tê cứng không biết làm gì. Linh nhăn mặt nói:
- Bà đưa tui cài gì nà?
Tôi nhìn thẳng vào mắt Linh rồi nói, tay kia đưa cái thứ mà tôi muốn đưa cho Linh, rung cầm cập:
- Từ lúc Bé Ba rời khỏi cuộc đời tui, tui không có lấy một ai để làm bạn, chỉ có bà.. bà xuất hiện.. làm cho tui thấy hạnh phúc nhất.
Tôi nghẹn ngào, nước mắt bắt đầu chảy. Linh liền lấy khan giấy trong cặp, lau nước mắt cho tôi rồi nhẹ nhàng nói:
- Có chuyện gì vậy? Bà lo tui sẽ về Mỹ đúng không? Không có đâu má, tui không nỡ bỏ bà rồi biệt tăm như Bé Ba đâu! Tui còn định chừng nào lấy chồng kêu bà làm phù dâu rồi làm má đỡ đầu cho con tui nữa mà!
Tôi như trút bỏ được nỗi sầu khó tả, cười lớn. Linh cũng cười theo, Linh nhìn thấy thứ mà tôi đưa cho rồi hỏi:
- Trong cái quyển sổ hồng lè này có gì vậy? Sổ nợ hả?
Tôi không nói gì, chào tạm biệt Linh rồi leo lên xe về nhà, Linh chạy theo hỏi nhưng tôi càng nhấn gas mạnh hơn, chạy một hồi tới lộ mới tôi dừng xe ghé vào quán mua trà sữa rồi tranh thủ đăng vài status trên facebook. Tôi vừa nhâm nhi trà sữa và lấy điện thoại lên ZingMP3 nghe nhạc, tôi là fan ruột của Khởi My, lúc nào nghe nhạc của cô ấy cũng làm tôi thoải mái và thích thú, tôi mở bài “ Gửi cho Anh”, tôi tháo tai nghe bật lo ngoài thật lớn, lấy cây son màu hồng đất mà Linh tặng tôi thoa lên môi, tôi đứng dậy, đầu hướng thẳng ra giữa lộ mỉm cười, nước mắt bắt đầu lăng dài trên má, chân tôi đi từng bước khoan thai và ung dung, tôi ngước nhìn bầu trời quê tôi sao mà đẹp quá, bình dị và thân thương quá. Tiếng ông chủ quán la lớn:
- Xe buýt! Xe buýt! Xe buýt!
Tên Mỹ của tôi là Jessica nhưng tôi thích cái tên Linh hơn vì cái tên này gắn liền với cội nguồn của mình – Việt Nam.
Sau khi Vân Anh bỏ tôi lại một mình tôi đành ra gọi chú tài xế chở tôi về nhà. Ba mẹ tôi hiện tại đang ở Mỹ, họ đã có gia đình mới và hiếm khi về thăm tôi vì vậy tôi quyết định về Việt Nam, tôi biết mình không thuộc về 1 trong 2 gia đình của ba mẹ tôi, mẹ tôi chấp nhận còn ba thì không, mẹ theo tôi về quê của mẹ ở Việt Nam, mẹ thuê nào là tài xế, người làm đến ở với tôi, dù không có ba mẹ ở bên cạnh nhưng tôi luôn được giám sát và quản lí chặt chẽ. Ban đầu tôi rất ghét ở với người lạ và xem những người đó chỉ là người làm, luôn ‘ vạch lá tìm sâu’ xem tôi có làm chuyện gì sai trái thì báo cáo liền với ba mẹ tôi. Tôi rất ghét họ nhưng lâu ngày tôi hiểu được sự chăm sóc và tình thương yêu âm thầm của họ dành cho tôi và vui hơn hết là lúc ấy tôi gặp được Vân Anh qua lời giới thiệu của Bé Ba khi còn ở Mỹ.
Khoảng thời gian gặp được Vân Anh thật là quá đổi hạnh phúc, tôi vừa về Việt Nam không biết đường sá, không quen với nếp sống nơi đây với lại tôi thuộc tuýp người rất khó tìm được bạn tâm giao. Ngày hôm nay là tròn 2 năm chúng tôi là bạn, tôi biết Vân Anh rất thích xem phim ‘ Me before you’ nên đã cất công lên mạng đặt một bộ DVD tặng Vân Anh. Một tháng sau hang mới về, may mắn là đúng vào ngày hôm nay, tối hôm đó tôi gói bộ DVD thật kĩ nhưng tôi nghĩ chắc Vân Anh đoán được sẽ mất hết bất ngờ nên đã viết một tờ giấy hẹn cô ta tối nay tới nha tôi, cả 2 đứa cùng xem phim cùng làm bài tập. Vừa nghĩ tới đây thì tôi đã vui rồi, tôi hí hửng bước xuống lầu khoe với cô Sang – cô luôn chăm sóc tôi từ khi mẹ quay về Mỹ, thì bất ngờ.
‘ Một vụ tai nạn thương tâm vừa xảy ra tại quốc lộ X, xã X, ấp X, Tỉnh X. Nạn nhân là một nữ sinh 17 tuổi, theo lời kể của chủ quán nữ sinh này có ý định tự tử, lao thân ra khi xe buýt mang bản số XXX đang chạy tới, các hành khách trên xe chỉ bị thương nhẹ nên đã được cơ quan lấy lời khai rồi ra về riêng nữ sinh lao vào xe đang trong tình trạng nguy kịch. Chủ xe buýt đã bỏ trốn khỏi hiện trường sau khi tai nạn xảy ra. Các cơ quan chức năng đang tích cực điều tra làm rõ sự việc. VQTC sẽ cập nhật them tin tức mới nhất về vụ việc’
Tôi khựng lại, tim đau nhói, tay chân mềm nhũng ra, tim đập càng ngày càng nhanh. Điện thoại reo, tôi loạng choạng chạy bắt máy, giọng của một người đàn ông nào đó vang lên:
- Tôi là bác sĩ thực hiện ca mỗ của bệnh nhân Hứa Vân Anh, chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin chia buồn.
Tôi như chết lặng, nước mắt không ngừng tuôn rơi cầm lấy quyển sổ hồng mà Vân Anh đưa cho tôi lúc nãy,tôi không tin vào mắt mình những dòng chữ của trang đầu tiên:
‘ Gửi Linh,
Bây giờ nếu bạn đang đọc quyển nhật ký này thì có lẽ mình đã ra đi cùng với bao nhục nhã. Tình bạn của chúng ta thật đẹp nhưng ngắn ngủi, mình xin lỗi vì điều đó. Mình đã thật hèn nhát khi không kể cho cậu nghe về những điều này, mình xin cậu sau khi biết được bí mật động trời này thì hãy cứ để nó mãi mãi là bí mật.
Mình bị cưỡng hiếp bởi những kẻ mình tin tưởng nhất, bởi những kẻ mình cho rằng đã yêu mình thật lòng.
Mình còn một tâm nguyện chưa hoàn thành đó là được gặp Bé Ba lần cuối nhưng có lẽ không được ngoài ra còn có Regina, cũng là một những người mà mình muốn gặp lần cuối. Hãy tìm họ giúp mình.
Tạm biệt.
Hứa Vân Anh
* * *
TẬP 2 + 3
Mưa tầm tã, mưa dữ dội, mưa như trút nước, một bầu trời ảm đạm xám xì. Đã hơn 11h nhưng bác sĩ Hưng không thể về nhà như bao người chồng người cha khác bởi vì trưa hôm nay ông phải mổ gấp cho một cô bé 17 tuổi, có ý định tự tử khi lao vào xe buýt. Qủa là một ca khó và ông sợ rằng tính mạng của cô bé sẽ không qua khỏi, 10 tiếng đồng hồ trôi qua, ca phẫu thuật đã xong nhưng tình trạng có vẻ không khả quan, điều này hiện rõ trên vẽ mặt của bác sĩ Hưng:
- Chúng ta nên báo cho gia đình cô bé để chuẩn bị cho tình huống xấu nhất..
Bác sĩ Hưng nhìn bệnh nhân của mình đang quằn quại giành dựt sự sống, xót xa nói với y tá Mai đang đứng bên cạnh, đang ghi chép từng biểu hiện, nhịp tim của bệnh nhân.
Bác Sĩ Hưng đi ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Bác sĩ Hưng tiến thẳng về chổ gia đình của cô bé để nói ra điều mà họ không muốn nghe nhất còn . Cha mẹ của cô bé đã đứng chờ sẵn ở phòng làm việc của Bác sĩ Hưng, họ biết rằng có lẽ họ phải từ giã đứa con gái của mình sau 17 năm nuôi dưỡng khi nghe rõ rang từng câu từng chữ của bác sĩ Hưng mô tả về tình trạng của con mình.
Đột nhiên, y tá Mai từ từ phía dưới lầu chạy lên vẻ mặt hốt hoảng, bác sĩ Hưng linh tính được chuyện chẳng lành xảy ra liền kéo y tá Mai vào phòng làm việc, đóng chặt cửa:
- Có chuyện gì mà cô hốt hoảng vậy?
Bác sĩ Hưng gặng hỏi, lo lắng cho y tá mai lúc này đã tái xanh mặt, ấp a ấp úng bắt đầu nói ra từng chữ một cách khó nhọc:
- Bệnh…nhân…Hứa Vân Anh phòng số 18 … đã mất tích.
Một chiếc xe hơi màu đen đậu phía sau bệnh viện, ngồi ghế tài xế là một người đàn ông đeo khẩu trang, đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, tay phải cầm vô lăng, tay trái đeo găng tay da và bắt đầu gọi điện. Người nhận đã bắt máy, hắn nói:
- Tôi là bác sĩ thực hiện ca mỗ của bệnh nhân Hứa Vân Anh, chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin chia buồn.
Nói hắn mở cửa kính của xe quăng chiếc điện thoại vào bụi rậm, rồi nổ máy phóng đi mất, hắn khẽ lước nhìn lên kính để xem xét hàng ghế sau, Hứa Vân Anh đang bị trói, bất tỉnh không một chút động đậy
.
6 tháng trước….(6 months ago)
Tối hôm qua tôi được các anh chị trong đoàn nhắn là sáng hôm sau phải có mặt tại ủy ban đúng 7h giờ để tập múa mừng ngày thành lập Đoàn, tôi và Linh đã hẹn nhau từ tối hôm qua nên cả hai đã có mặt từ sớm. Linh vẫn xinh đẹp như mọi ngày, làn da trắng của Linh càng được làm nổi bật hơn trong chiếc áo Đoàn màu xanh dương đậm mà cả hai chúng tôi được tặng trong dịp công tác hè năm ngoái. Linh tuy là tiểu thư nhà giàu nhưng công tác rất hăng say, nhiệt tình vì thế chả trách Linh được nhiều người yêu mến và thương thầm trong đó có anh Khánh Duy là người quản lí nhóm công tác của xã X trong đó có tôi và Linh và cũng là người mà tôi đã dành trọn trái tim khi lần đầu tiên gặp anh.
Đó là vào một buổi học thêm môn Toán lúc chiều tối, sau khi dọn dẹp sách vở và đồ đạc tôi nhanh chân về nhà để còn chuẩn bị bài cho ngày mới. Tôi leo lên xe chạy được 10 phút tới đoạn đường vắng mà thường ngày tôi vẫn chạy để về nhà nhanh hơn vì nếu tuyến đường chính thì sẽ rất xa, xe đạp điện của tôi cũng đã cạn điện. Hai bên đường là cây cối um tùm, không có một cây đèn đường nào, lòng can đảm của tôi bỗng vụt tắt thay vào đó là một cảm giác sợ hãi, con gió lạ từ đâu thổi tới làm tôi lạnh buốt cả người, tôi hắt xì, mắt cay xè làm cho tầm nhìn bị giảm sút.
Đột nhiên từ trong lùm cây bên trái, ba người đàn ông bỗng nhảy ra làm tôi thắng xe không kịp, mất đà, tôi ngã nhào. Tôi từ từ đứng dậy, định chạy thật xa vì 3 người đàn ông kia đều cầm 3 con dao sắc nhọn chỉa về phía tôi. Tôi cố hết sức chạy thục mạng nhưng cho dù tôi có cố gắng cách nào thì họ cũng đã tóm được tôi. Họ quát:
- Chạy à!? Chạy à!? Mau đưa hết tiền bạc, nữ ra mau!
Họ quát xong thì liền tát mạnh vào mặt của tôi, tôi đau điếng, la thành tiếng, máu mũi bắt đầu chảy,một trong ba tên cướp khống chế toàn bộ thân thể tôi, hai tên còn lại thì sờ soạn khắp người tôi, lục lọi tung tóe chiếc cặp tôi đang đeo trên vai, tôi biết mình hôm nay có lẽ sẽ chết.
Ngay lúc đó, một chiếc xe đạp điện từ đâu chạy thẳng tới, đột ngột dừng lại, trên xe là ai thì tôi không thể nhìn rõ được vì lúc này tôi vô cùng đau đớn và sợ hãi. Trong tìm thức của tôi chỉ là những âm thanh đánh nhau rời rạc, đều mà tôi nhớ được đó là tôi được ai đó bế trên tay và đôi mắt xâu hun hút, sáng như hai viên ngọc quý của người đó – thứ mà tôi suốt đời này không bao giờ phai nhạt trong tâm trí tôi.
Tôi nghe được tiếng chim hót ríu rít, tôi biết có lẽ trời đã sáng, tôi từ từ mở mắt thì một khung cảnh lạ lẫm hiện ra, tôi nhìn xung quanh thì thấy đây không phải là phòng của tôi, mắt tôi dừng lại ở chiếc ghế sofa màu xám ở góc phòng, một anh chàng lạ mặt đang ngủ gục trên gục trên ghế sofa, lúc này bỗng nhiên họng tôi khô khố, tôi khát nước vô cùng, tôi cố ra hiệu cho người còn lại trong phòng:
- Nước…Nước…Nước…
Tôi kêu lên từng tiếng thật nặng nhọc, tôi cảm nhận được sự đau đớn từ khắp người và đau nhất chính là khuôn mặt tôi, tôi mong anh ta sẽ nghe thấy.
Anh chàng bắt đầu cử động, nhanh chóng đi về phía tôi và lấy cho tôi một ly nước đặt ở phía đầu giường cho tôi uống, anh đỡ tôi dậy ngồi vào lòng mình, tôi cảm nhận được hơi ấm và hương thơm nước hoa trên người anh, tôi uốn nước xong như được sống trở lại, tôi khẽ lên tiếng:
- Anh là ai? Sau em lại nằm đây?
Anh cười nhẹ nhạng và bắt đầu nói:
- Anh tên là Khánh Duy, hôm qua anh đi sinh nhật của thằng bạn về thì thấy em bị cướp nên đưa em về đây! Còn đây là phòng của anh, hơi bừa bộn, em đừng để bụng nhé!
Tôi khẽ mỉm cười, cảm thấy mình thật may mắn, tôi biết ngay anh chính là người đã cứu tôi vì đôi mắt quyến rũ của anh, anh có khuôn mặt hơi tròn, lông mày rậm, mũi cao và thanh tú má lúm đồng tiền cùng đôi môi đỏ hồng, tôi bị hớp hồn bởi khuôn mặt tuấn tú đó, mặt tôi nóng rang, ngượng ngùng:
- Cảm ơn anh… đã cứu em….em…tên là… Hứa Vân Anh!
Anh Duy khẽ cười, giọng nói ấm áp của anh vang lên:
- Hứa Vân Anh, tên đẹp đó! Em không cần phải khách sáo như vậy, ai gặp tình cảnh đó thì cũng phải làm vậy thôi!
Tôi và anh Duy trò chuyện một hồi, anh dăn tôi nằm yên để anh đi lấy cháo mà anh đã nấu cho tôi từ sớm, anh nói cháo còn nóng lắm nên tôi cứ yên tâm. Thì ra anh học cách lớp của tôi chỉ có hai lớp, anh học lớp 12TN1, tôi nghe nói ai học giỏi và chăm chỉ lắm thì mới được vào lớp 12TN1, càng lúc tôi càng ngưỡng mộ anh. Anh Duy quay lại, đỡ tôi dậy dựa vào vào tường, từ từ đút cho tôi từng muỗng cháo, anh nói tôi ăn xong hết tô cháo mà anh đã cất công nấu thì anh mới đưa về nhà. Qủa thật, đây là khoảng khác hạnh phúc nhất của tôi, tôi biết mình thật sự đã yêu anh nhưng đối với tôi có được tình yêu của anh là quá xa vời.
Đúng 7h, tôi và Linh bắt đầu tập múa, Linh được các anh chị sắp cho múa ở trung tâm sân khấu còn tôi thì chỉ được sắp ở góc trái sân khấu phía bìa bên ngoài, tôi biết mình không thể đẹp như Linh nên chẳng lấy làm lạ, tôi tự nhủ cho dù có được sắp ở đâu thì tôi cũng cố gắng hết sức mình để không phụ lòng các anh chị bên đoàn. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã tập được 3 tiếng ai nấy cũng đã thấm mệt, tôi và Linh định ra ngoài mua chút gì đó ăn lấy lại sức cho ca học thêm bắt đầu ngay sau đó.
Linh vốn sức khỏe yêu nên cô ấy mặt mày xanh xao, đi được vài bước, chưa đến được hội trường thì bất ngờ ngả nhào xuống nền gạch bất tỉnh, mọi người trong nhóm múa đều hoản loạn không biết xử trí ra sao thì anh Duy chạy đến bế linh chạy thật nhanh vào trạm y tế gần đó, tôi vô cùng lo lắng nên chạy theo xem sao. Anh Duy chăm sóc cho Linh giống như những gì anh đã làm với tôi và ngày hôm đó, vậy là bấy lâu nay, tôi ảo tưởng rằng anh có tình cảm với tôi nên mới chăm sóc tôi đặc biệt như vậy.
Tôi cố gượng tỏ ra vẻ tự nhiên hết mức có thể, tôi hỏi anh Duy về tình trạng của Linh, anh nói rằng Linh đã khỏe và tôi có thể yên tâm. Linh tỉnh dậy, anh Duy liền đỡ Linh vào người hỏi han, tôi không thể chịu thêm được nữa, trái tim tôi đau nhói, tôi chạy ra ngoài để không phải còn nhìn thấy khung cảnh đó nữa, tôi cho rằng ông trời thật tàn nhẫn, cử một người đến cứu sống tôi cho tôi cảm giác của tình yêu rồi lại cướp mất nó khỏi tay tôi bằng người bạn thân nhất của tôi. Tôi chạy một mạch vào phòng vệ sịnh, nhìn lên gương tôi thấy mình thật thảm hại, tôi bắt đầu khóc, những giọt nước mắt ấy cứ thể mà tuôn trào không có điểm dừng. Sau ngày hôm đó, Linh và anh Duy càng thân thiết hơn trong các buổi công tác đoàn, họ nhìn nhau bằng đôi mắt âu yếm và tràn trề hạnh phúc, tôi cố nhịn để không trở thành một kẻ ích kỉ và đầy lòng ghen tị, tôi không thể nào cướp bạn trai của Linh, tôi quá thống khổ và tuyệt vọng.
Ngày nọ, Linh hẹn tôi ra quán chè mà tụi tôi vẫn thương ghé vào dịp cuối tuần, lần này Linh dẫn theo anh Duy, tôi linh cảm được họ sẽ nói với tôi những gì, trong đầu tôi lúc này hiện lên một ý nghĩ xấu xa là hãy tát cho Linh một cái, giành lại anh Duy hay giả bộ nhức đầu rồi ra về. Tôi tự trấn an mình, tôi không thể hèn hạ như vậy, cha mẹ tôi đều dạy dỗ tôi phải là người chính trực với lại tôi không thể nào cắt đứt tình bạn quý giá mà sau biết bao nhiêu năm tôi mới có được. Tôi lại phải diễn vở kịch quen thuộc – giả vờ rằng tôi ổn, tôi bình thường, tôi thánh thiện. Linh gọi món chè bưởi cho cả ba đứa tôi, cô ấy cười với tôi rồi quay sang nhìn anh Duy âu yếm, cô ấy hạnh phúc tuyên bố:
- Vân Anh à! Tui và anh Duy chính thức hẹn hò đó nha!
Anh Duy hớn hở tiếp lời:
- Anh thật may khi gặp được Linh Vân Anh nhỉ? Anh hết ế rồi!
Nói rồi anh nắm tay Linh, nhìn cô ấy trìu mến, không có một từ nào có thể miêu tả được cảm giác lúc này của tội, vừa xấu hổ vừa đau đớn, tôi liền lấy ly che bưởi, ăn thật nhiều, thật nhiều để che đi cảm xúc đau khổ này, chè hết tôi cũng đành phải mở miệng nói vài câu:
- Chúc mừng anh nhé! Chúc mừng Linh!
Tôi lấy làm thán phục cái thói giả tạo của mình, anh Duy và Linh cảm ơn tôi rồi xin lỗi tôi có chuyện gấp, họ thong thả nắm tay nhau ra khỏi quán chè bỏ mặt tôi ở đó, nếm trải vị đắng của yêu đơn phương.
Hiện tại - NOW
Cuộc gọi thông báo người bạn thân của tôi đã ra đi vĩnh viễn là một cú shock lớn thứ 3 sau khi ba mẹ tôi ly hôn và trước nữa thì tôi không muốn kể đến, tôi đã khóc suốt đêm, tôi hứa với lòng mình là nhất định sẽ hoàn thành nguyện cuối cùng của Vân Anh. Trời đã sáng, hôm nay là chủ nhật nên tôi không phải đi học, tôi loạng choạng bước xuống cầu thang, cô Sang la lên:
- Cô chủ té cầu thang! Có ai giúp không! Cứu với!
Tôi chỉ nhớ được bấy nhiêu, điều tiếp theo đó là tôi lại tỉnh dậy trong căn phòng của mình, đầu và tay chân được bằng bó và một mùi hương quen thuộc đầy quyến rũ, một giọng nói trầm ấm khẽ lên tiếng:
- Em tỉnh rồi hả Linh, em làm anh lo quá!
Nói rồi, anh hôn lên trán tôi, nụ hôn ngọt ngào và tràn đầy sức sống như truyền cho tôi một luồn sinh khí mới, tôi hỏi anh đã biết chuyện gì xảy ra với Vân Anh chưa, anh gật đầu và không nói gì thêm. Cô Sang bỗng bước vào dọn một tô cháo bảo anh Duy đút cho tôi ăn và kể là lúc nãy tôi bị té cầu thang do quá kiệt sức, may thay, anh Duy qua nhà tôi ngay lúc đó, anh đã bế tôi vào phòng và băng bó cho tôi. Tôi bật khóc, ôm chặt lấy anh, tôi không thể ngờ chỉ chốt lát mà tôi đã mất đi người bạn thân nhất, anh khuyên tôi hãy cứ khóc đi, khóc hết những đau buồn, tuyệt vọng.Đến trưa, anh Duy có việc nên phải về nhưng anh cừ khăng khăng đòi ở lại chăm sóc tôi, tôi khuyên anh cứ lo việc của anh đi, tôi hứa với anh là sẽ không ngất nữa, trước khi anh đi ra khỏi phòng, tôi chạy lại ôm chặt anh từ phía sau rồi nói:
- Em đã mất đi Vân Anh, em không thể nào mất anh thêm được nữa, anh đừng bao giờ rời xa em nhé!
Anh Duy ừ một tiếng làm tôi yên tâm được phần nào, anh đi nhưng vẫn dặn dò cô Sang chăm sóc tôi kĩ càng, tôi thấy mình thật hạnh phcu1 khi có một người bạn trai chu đáo và yêu tôi đến như vậy, tôi tạm biệt anh trở về phòng, tôi liền ôm lấy quyển nhật kí của Vân Anh, nước mắt tuôn rơi nhớ về những kĩ niệm mà chúng tôi đã từng có với nhau. Bỗng chuông điện thoại tôi reo lên, tôi bắt máy và nghe thấy giọng nói quen thuộc, giống hệt cái giọng mà đã thông báo cho tôi về cái chết của Vân Anh, có điều lần này, giọng nói ấy có vẻ trầm và khẩn khoản hơn và hơn hết nó làm tôi bất ngờ đến lo sợ.
‘ Tôi đang ở đang ở cùng với Vân Anh, cô không cần đến bệnh viện thăm Vân Anh vì cô ấy không có ở đó đâu… và hơn hết cô nên tránh xa tên bạn trai của cô, hắn ta có lien quan đến lí do tại sao bạn thân của cô phải tự tử, cô đừng bị vẻ bề ngoài hào nhoán của hắn đánh lừa!’
- Cảm ơn đã cho tui mượn điện thoại nha!
- Không có gì đâu Bé Ba, chúng ta đã 5 năm chưa gặp nhau!
TBCNDCTHT@Hà Quang Thuận
[email protected]
Bài viết được sao lưu trực tiếp từ Ngôi Sao Online đăng vào 19:21 09-05-2017 tại địa chỉ:
http://ngoisaoonline.yn.lt/index ... 8is4wu2ocdf9q1.html
页:
[1]