npackr 发表于 1-4-2020 20:39

Đó Chính Là Yêu - Mã Đằng (Cập nhật Chương 10)

ĐÓ CHÍNH LÀ YÊU
Mã Đằng
* * *
Yêu không nhất thiết phải mãi mãi bên nhau, chỉ cần được thấy đốii phương hạnh phúc là đủ...
* * *

* * *


Lời tác giả:
Hôm nay là ngày 1/4/2020, chính thức là 5 năm kể từ thời điểm ra mắt Đó Chính Là Yêu. Ba năm trước, dù đã từng muốn sẽ cố gắng cập nhật thật nhanh câu chuyện mà từ khi bắt đầu tôi đã khá tâm đắc này. Nhưng rồi đến cuối cùng, tôi lại bỏ dở cho đến hôm nay. 5 năm rồi, nhiều thứ đổi thay, từ Ngôi Sao Online năm nào giờ đã chuyển nhà đến nơi đây. Hi vong ở ngôi nhà mới này, sẽ ngày càng nhiều sáng tác có giá trị hơn nữa mà tôi có thể gửi đến bạn đọc. Cũng như Đó Chính Là Yêu sẽ tìm được hồi kết cho chính mình, kết thúc quá trình dài đằng đẵng phủ bụi thời gian này...
Mã Đằng
[email protected]

npackr 发表于 1-4-2020 20:44

Đó Chính Là Yêu
Mã Đằng
* * *

- 1 -


Tôi - Nguyễn Minh Khang - 1 cảnh sát đang làm việc tại Công an thành phố, 1 cuộc sống bình thản, không hối hả nhưng tôi vẫn thấy vui,tuy có 1 chút cô đơn...

Đúng như người ta vẫn nói: " Sài Gòn không vội được đâu" - cuộc sống ở 1 nơi đô thị tuy tất bật nhưng nếu sẩy chân, biết bao biến cố sẽ xảy ra. Chẳng hạn, bạn vừa mới mua 1 chiếc túi xách mới, hí hửng từ trong tiệm đi ra chưa đầy 1 phút nó đã biến mất và bạn nằm cheo queo dưới nền gạch vỉa hè, tôi đã thấy nhiều, thế mới nói, làm cái gì trên cái đất này cũng phải cẩn thận, chậm rãi suy tính, để không phải tiếc nuối - Cuộc sống không bao giờ có hai chữ:"Phải chi..."

Sáng nay sếp có việc cần gặp tôi, giọng qua điện thoại tôi biết chuyện chẳng lành, ít khi sếp cho gọi gấp tôi như thế, thúc tôi như thế. Lần này hẳn có việc quan trọng lắm.

Đứng trước cửa phòng sếp mà chưa dám mở cửa, cái gì tôi không sợ chứ tôi sợ sếp mắng nhất, bởi vì mắng đi chung với trừ lương và cả thưởng cuối năm. Mà đã trừ lương thì bao nhiêu thứ phải tính toán chi li, đau đầu mệt óc lắm. Không biết mình có làm sai gì không mà sếp triệu gấp thế, phạm tội tày trời rồi sao ?

- Cốc... cốc...

- Vào đi...

Cạch, mở cửa bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa chào sếp, sếp dễ bị kích động, đóng cửa hơi mạnh là coi tôi khinh thường ông ấy, bảo tôi:"Chú đang giằng mặt cấp trên chú đấy à?"

Coi thế chứ ông ấy thương tôi lắm, tại tôi tuổi trẻ tài cao mà.

- Này Khang, ngồi xuống đây.

- Sao ạ?

Kéo ghế ngồi, tôi hỏi giọng ngạc nhiên.

- Cậu học chuyên ngành gì trước khi vào đây nhỉ?

- Thưa sếp, là điều tra trinh sát ạ!

- Tốt,thế dạo này cậu đã đi trinh sát bao giờ chưa?

- Thưa sếp, có ạ!

- Thế còn nằm vùng?

Ớ, không phải chứ??!

- Thưa sếp chưa ạ!

- Tốt, lần này tôi sẽ cho cậu biết cảm giác đi nằm vùng là như thế nào.

Quả thật đã học qua rồi, tuy không sợ chết nhưng mình còn trẻ quá chết cũng uổng.

- Ý kiến thế nào? Nếu không chịu tôi cử người khác,không phải miễn cưỡng bản thân.

Từ chối lúc này chẳng khác nào một con chuột cù lét một con hổ đang ngủ chứ?

- Thưa sếp không có vấn đề gì ạ!

- Được, trưa mai lên gặp tôi, tôi phổ biến kế hoạch cho cậu hành động.

- Rõ sếp!

Trường Trung học Phổ Thông Hoàng Văn Thụ - Là đây sao?

Trường to thật đấy, to hết sức tưởng tượng, to hơn trường cấp 3 tôi học trước đây nhiều.

- Sếp bắt mình đi học thật sao trời?

Nhiệm vụ vô cùng đơn giản, chỉ là nằm vùng theo dõi các tổ chức, tụ điểm có "thuốc", " bột" và tệ nạn bóc lột trong khu vực. Nói khu vực thế thôi chứ tôi phải đi tìm hiểu hết cái quận ... này.

Tôi - Nguyễn Minh Thành - Học sinh lớp 11A1 trường Trung học Phổ Thông Hoàng Văn Thụ... Ôi bi kịch tới rồi...
Mã Đằng
[email protected]

npackr 发表于 1-4-2020 20:46


Đó Chính Là Yêu
Mã Đằng
* * *

- 2 -


Phòng học chỗ nào nhỉ? Bảng thông báo ở đâu nhỉ? À, văn phòng kia rồi, lại đó hỏi khắc biết.

Bước vào, tôi gặp 3, 4 thầy cô gì đó,nhìn tôi như quái vật. Và tôi hiểu ra khi cô trẻ nhất lên tiếng:

- Em lưu ban mấy năm rồi vậy?

A, câu hỏi quá hay. Sếp thật biết chọn người, cả sở có mình 26 tuổi, trẻ nhất rồi còn gì nữa,hèn gì...

- Do em già trước tuổi thôi cô, cô cho em hỏi lớp sơ đồ phòng học ở đâu vậy cô?

- Em ra đầu cầu thang cạnh phòng này nhìn qua vách tường phía bên trái có dán bảng thông báo. - 1 ông thầy chừng 35 tuổi hướng dẫn tôi.

- Cảm ơn thầy, cảm ơn cô.

Đi ra khỏi phòng, tôi còn nghe vài tiếng hú hí của cô hồi nãy hỏi tôi:

- Mới chuyển về đó, nghe đâu là cháu của trưởng Công an thành phố.

- Đúng là con ông cháu cha, không cần học cũng ăn sung mặc sướng nên không thèm học chứ gì.

- Thằng đó lưu ban không dưới 3 năm đâu.

- Nhìn như sinh viên tốt nghiệp, 4 năm là ít.

Vài người nói xen vào, cũng may tôi chưa phải mặc già trước tuổi, không thì chắc tính ra tôi lưu ban 10 năm chứ chẳng chơi. Thật là buồn cười mà!

- 11A1... 11A1... 11...A...A đây rồi:"Phòng 5 tầng 2"

- Lính mới hả bé? - 1 thằng cao ngang tai tôi vỗ vai tôi.

Nhìn mặt có vẻ đại ca, hèn gì nhỏ con hơn vẫn dám kêu tôi là bé. Thôi công việc quan trọng, làm lùm xùm lại làm khó sếp, chắc bị trừ hết luôn mấy đồng lương.

Nhếch mép, tôi bước lên lầu, nó mở miệng chửi:

- Đ* má thằng xạo l*, đừng để tao gặp mày lần nữa không thì mày nhừ xương.

Thật nực cười, mã tấu cũng ăn rồi, anh sợ gì chú chứ? Đánh tay không, chú không phải đối thủ của anh, trừ phi chú dùng gian kế thôi.

Móc điện thoại trong túi ra nhìn, còn 15 phút mới đến giờ vào học, nhét con "dế" cưng vào túi, tôi thong thả bước vào lớp.

Tiếng xì xào nổi lên..

- Ê thằng đó là ai vậy?

- Học sinh mới hả mày?

- Ê đẹp trai quá mậy?

- Mặt già bỏ mẹ, chắc lưu ban lâu năm

- Trai đẹp thì tao thích à nha, óc nho, óc chó hay óc to chuỵ không quan tâm...

-...

Đập vào mắt tôi, phòng toàn nữ sinh?!

- Chào các bạn mình vừa chuyển đến, không biết có bàn nào trống có thể chỉ cho mình được không?

Cả đám nữ sinh chỉ về phía 1 bạn đeo kính cận ở phía góc lớp:

- Chỗ đó không được ngồi, bạn ngồi kế mình nè.

- Ế ngồi đó đi, lớp này hết ghế trống rồi, còn chỗ đó trống đó.

-...

Chia 2 phe rõ rệt, muốn sống tại cái lớp toàn nữ sinh này thật không dễ rồi. Lâu lâu đi học lại thấy cũng hay, tâm trạng đang tốt vì lâu rồi mới được ngửi mùi tập mới, sách mới. Ngửi thích hơn mùi máu nhiều.

"Đi học mà được lương tháng 5 triệu như thế này thì học tới già luôn mình cũng chịu.." - Đắc ý, dù gì cũng còn 15 phút, tranh thủ ngủ nướng, thói quen quen thuộc tràn về...

Đặt cặp vào hộc bàn, tôi nhìn sang bạn nữ kế bên, đang ngồi làm bài gì đó, tôi hỏi:

- Lát bạn cho mình mượn mấy quyển tập về chép bài nhé.

- Ưm.. Ừ được rồi, trả sớm cho mình.

- Được, cảm ơn bạn nhé. Mà bạn đang làm bài gì vậy? Mình giúp được không chừng?

- Mình tự làm được, nhờ bạn lát mình ăn trứng.

Chắc ai cũng thắc mắc sao Thủ trưởng cho tôi học lớp 11 mà không phải lớp 12, lý do ông chưa nói ra nhưng tôi đã sớm hiểu được, chắc chắn ông đang lo thời gian 1 năm không đủ để tôi khám phá vụ này. Tệ nạn trong trường học không phải là mới, khám phá ra nó mấy người đã làm được? Bỏ 1 năm để nằm vùng có phí tương lai quá không?

Mã Đằng
[email protected]

npackr 发表于 1-4-2020 21:45

Đó Chính Là Yêu
Mã Đằng
* * *

- 3 -


"Reeng..."

Tiếng chuông reo báo hiệu giờ vào học. Tôi ngẩng đầu:"Vào học rồi sao bên kia vẫn còn mấy bàn chưa có học sinh ngồi?"

Tôi nhìn lên góc bảng, sĩ số 40 vẫn còn thiếu tận 13 đứa học sinh. Nề nếp để ở đâu thế không biết.

Hầu như tiếng chuông reo không hề ảnh hưởng gì đến câu chuyện li kỳ mà mấy cô "nữ sinh chợ búa" này đang kể. Không chỉ kể bình thường, mấy nàng còn thêm bình luận xen vào, chửi tục không suy nghĩ. Nhớ lại lúc trước, mình hiền lành vô cùng, một câu nói tục còn không dám nghĩ đến.

Đột nhiên, lớp lặng đi tiếng xì xào và nhốn nháo của xóm chợ, sự im lặng rợn người ập đến. Tôi nghe rõ cả tiếng bước chân đang tiếng về căn phòng học tôi đang ngồi.

Tôi nhìn về phía cửa và sốc nặng. Đó chẳng phải là thằng Hiệp - bạn chí cốt thời cấp ba của tôi - đó sao? Chết chửa, cẩn thận nó làm lộ hết bí mật quân sự...

- Chào các em, nghe nói hôm nay lớp ta có học sinh mới.

Tôi kéo nó ra ngoài trước sự sửng sốt của đám học sinh. Mấy nàng đứng nhìn trân trân mà không biết việc gì đang xảy ra.

Thằng Hiệp với cặp mắt ếch, hỏi tôi:

- Ê, sao mày lại ở đây? Chẳng phải đậu công an rồi à?

- Tao đang làm nhiệm vụ. Tao kể sau. Giữ kín giúp tao.

Nó gật gù:

- Ra vậy... Tưởng đâu mày thích nhỏ nào trong trường này rồi vào cua chứ. Hí hí!

Tôi cốc đầu nó, nghiêm giọng:

- Đề nghị anh hợp tác điều tra!

Nó cũng không vừa, cắn lại tôi:

- Dám vô lễ với giáo viên. Em mau theo tôi lên văn phòng!

- Em xin lỗi thầy, lần đầu lỡ dại thầy ơi.

Nó cười ha hả. Chú cứ chờ đấy, sau cái nhiệm vụ này xem tao xử chú mày thế nào. Hừm.

* * *

- Tao đảm bảo hai cha đó bị đồng tính. - Con bé đanh đá giọng chua như chanh Tàu lên tiếng.

- Hai mỹ nam của lòng tao sao lại bị đồng tính được. Hu hu!

- Chắc con Ngọc nói đúng, người ta nói đẹp trai thì 99% là gay rồi.

- Vậy còn 1% còn lại? - Ngọc hỏi khinh.

- Đương nhiên là 1% còn lại là anh Trương Hàn của tao rồi. - Mặt đứa ngồi kế bên con Ngọc sáng rỡ lên.

Cả đám xùy một tiếng, tranh nhau khoe thần tượng.

- Anh Đặng Siêu mới là chuẩn men nhất.

- Đặng Siêu sao bằng anh Dương Dương của tao được.

- Tất cả đều thua anh Mao Tử Tuấn của tao hết.

- Hà Thịnh Minh đẹp trai hơn nhiều.

- Lý Thần vừa đẹp trai lại vừa body đẹp. Hơn hẳn mấy thần tượng của tụi bây.

- Huỳnh Hiểu Minh vừa đẹp trai lại lạnh lùng nữa, của tụi bây sao bằng được.

.

.

.

Tiếng đứa ngồi đầu bàn làm ngừng cuộc tranh luận ngay lập tức:

- Đại ca vào, đại ca vào...

Một đám con gái ùa ra cửa đón người gọi là "Đại ca".

Từ ngoài cổng trường, một tốp học sinh gồm 50 người đi vào. Nhìn giống đại ca đang dẫn đàn em đi đánh nhau vậy. Đi đầu là một thanh nhiên nhan sắc hoàn mỹ chỉ thua tôi. Hàng dưới là 5 tên nhan sắc hoàn mỹ chỉ thua thằng đi đầu. Còn đằng sau thì không có gì đáng nói. Đến chỗ tôi đang đứng, tốp đó rã ra để vào lớp, nhìn bảng tên của 6 tên đi đầu gồm: Hà Thiên Bảo, Nguyễn Trình Viễn, Nguyễn Trình Vu, Đường Thắng Nam, Nguyễn Đình Trung và Trần Thanh Hùng là tên đứng đầu. Hắn liếc nhìn tôi rồi đi thẳng vào lớp 11A2 cùng 12 đứa đi sau lưng hắn.

Tôi quay sang hỏi thằng Hiệp:

- Ai vậy mày?

- Mày theo dõi bọn đó chắc có manh mối cho vụ của mày. Thằng đó bảo kê cho trường này, đằng sau chống lưng cho nó là Hùng béo anh nó. Hùng béo chưa bị bắt vì trá hình quán bi-a để buôn bán khí giới. Nhưng mỗi lần xét nhà thì không tìm được gì, bởi tay mắt của tên này ở khắp quận. Chỗ nào cũng có.

- Thế nó bị trường kỉ luật bao giờ chưa?

- Lúc tao chưa chuyển về đây, nó bị kỉ luật một lần. Nghe nói lần ấy, trường tý nữa thì thành đống tro tàn. May mà phát hiện sớm, dập kịp lửa.

- Ghê gớm vậy sao? Mà lớp của tao ai chủ nhiệm vậy?

- Cô Hạnh dạy Giáo dục công dân đó bé.

- Giáo dục công dân? Ôi trời ơi.

Mã Đằng
[email protected]

npackr 发表于 1-4-2020 21:47

Đó Chính Là Yêu
Mã Đằng
* * *

- 4 -



Không ai trên thế giới này mà không có khuyết điểm cả. Cho nên, người hoàn hảo như tôi đây không thể không có cái gọi là khuyết điểm được. Khuyết điểm đó chính là...

Póc..

Một vật thể lạ lao vào đầu tôi đau điếng, đánh thức tư duy tưởng tượng đa sắc thái của tôi đang mơ màng.

- Em Khang! Đây là lớp học chứ không phải phòng ngủ.

Ngước lên, tôi mới nhận thấy là cô Hạnh đáng mến của lớp tôi đang học đang nhìn tôi với cặp mắt hình viên đạn... à không, phải là quả lựu đạn mới đúng.

Tôi lấy tay gãi gãi đầu ra vẻ ngại, nhưng chợt nhìn thấy đám nam sinh "đầu trâu" đang nằm ngủ la liệt bên kia tôi đã phản công.

- Cô giáo đáng mến của em, xử bọn bên kia trước rồi hẵng nói! - Tôi lấy ngón tay cái trỏ về phía 13 cái xác đang khò như rao bánh giò phía bên kia.

- Dám trả treo với giáo viên chủ nhiệm? Được, tôi xem em đắc ý được bao lâu.

Tôi bắt đầu cảm thấy có một sự bất công không hề nhẹ ở đây. Tạm thời nhịn trước, cái gì cũng có cái nguyên nhân của nó. Việc này từ từ sẽ điều tra sau, nên tập trung tư tưởng vào cái nhiệm vụ trước mắt đã.

Chiều hôm nay quả thật trời rất đẹp, xa xa là vùng trời màu cam, đám mây màu hồng. Dưới cái tiết trời mát mẻ mà lại nên thơ này, đáng nhẽ tôi phải có cái gọi "gấu" để đi chơi mới đúng. Vậy mà, vẫn một thân một mình đón hoàng hôn.

Đang còng lưng đạp chiếc xe đạp mới coóng sếp mới mua cho, tôi phát hiện không xa phía trước có phục binh, ở lùm cây có một tia phản chiếu ánh sáng mặt trời dù ánh mặt trời đã khá yếu ớt. Chắc hẳn là 13 tên lúc trưa hận mình nên bàn kế hoạch chắn xe trả thù. Nhanh chóng tấp xe vào đoạn cua khuất, tôi nhẹ nhàng đến khu vực mai phục của lũ "đầu trâu".

- Đó không phải là dao sao?

Bọn này gan quả thật không hề nhỏ, mang cả vũ khí tác chiến. Biết không có kết quả tốt, tôi lấy điện thoại ra gọi cho sếp.

- Sếp, mau cho người đến cứu em. Em đang bị lũ đầu gấu trong lớp mai phục giải quyết đây.

- Cậu đánh không lại bọn đấy à? Tôi gọi người sang sẽ bứt dây động rừng đấy.

- Không ổn đâu sếp, bọn này mang theo cả dao. Em vẫn chưa bị phát hiện mới toàn thây gọi điện cầu cứu sếp đây. Bắt bọn này có thể sếp có thêm manh mối đấy.

- Được, chờ tôi 3 phút.

Sếp vô tình ngắt máy. Tôi đã quen thế này rồi, sếp tuổi trẻ tài cao nên đây cũng gọi là một cái "quyền". Mỗi lần ngắt máy như thế, tôi chỉ việc ngồi đếm từng giây.

- 99, 100,...

Tôi đạp xe về phía bọn học sinh đang mai phục, phanh mạnh một tiếng "Két". Tôi lớn tiếng hỏi:

- Bọn mày đợi tao à?

Bọn đấy nhanh chóng ra khỏi các lùm cây, nhìn đi nhind lại cũng không thấy tên cầm đầu đâu cả. Cũng có chút thông minh, hoặc quá xem thường tôi rồi.

Tôi dựng xe, bước lên phía trước 2 bước, vẫn còn cách chúng khoảng 2 mét. Nếu không phải do tôi bị cô Hạnh gọi lại dạy dỗ nửa giờ đồng hồ, tôi đã không phải một mình ứng chiến, lại để chúng nó mai phục như thế này.

- Bọn tao vốn không muốn làm khó mày, nhưng do mày không biết điều. Đây là do bọn tao thay trường hành đạo.

Dứt câu, chúng nhanh chóng lao đến chỗ tôi. Ngay lập tức, tôi phóng lên xe đạp lượn mất.

- 179, 180.

Chiếc xe cảnh sát giao thông phóng qua chỗ tôi, trên xe là 1 đồng chí cảnh sát giao thông, phía sau là một cảnh 1 người bên lực lượng dân phòng. Khỏi phải nói, tất nhiên bọn đấy bị tóm mà không hiểu lý do.

* * *

- Xem nào... Đại số, Hình học, Ngữ Văn, Lịch Sử, Địa Lý, còn cả Tin Học, Công Nghệ nữa à? Sếp mua chẳng thiếu gì nhỉ, chỉ thiếu mấy cây bút bi. À, lão lại sợ mình giận quá bẻ gãy bút hao tốn của công đây mà. Tính kỹ phết.

- Để xem hôm nay học gì nào... Giáo dục công dân, Ngữ Văn, Đại số 2 tiết. Môn nào cũng phải học bài sao? Ngủ lấy sức đã.

Thức dậy lúc 5 giờ 30 phút, chuẩn bị các thứ, soạn sách vở cho ngày thứ 2 đến trường xong xuôi tôi phóng xe ra đường. Lâu ngày mới lại đi học bằng xe đạp nên tôi cứ thấy sao sao, có thể là vui chăng? Chắc không phải rồi, ở cái lớp trời đánh của tôi học thì làm gì tìm được niềm vui. Còn bạn bè? Trừ khi tôi từ bỏ công việc đang làm mới kết bạn với lũ lì lợm ấy. Tất nhiên, điều đó là không thể.

6 giờ 10 phút, gặm bánh mì bước vào cổng - trường vắng tanh. Giật mình tự hỏi mình có đi quá sớm không? Không đâu, do lũ trẻ ngủ trễ thôi. Định chọn bừa một băng ghế để ngồi chờ, tôi mới thấy cửa lớp tôi đang mở. Tôi lắc đầu:

- Lũ này đến lớp cũng không thèm khóa cửa, mất mác gì lại lôi tiền ba mẹ góp vào mua à?

Bước vào lớp, tôi thật sự ngạc nhiên. Một cậu học sinh đang ngồi chăm chú làm bài tập.

Nhìn thấy tôi, cậu ấy thoáng có chút giật mình. Hóa ra lớp này còn có người "biết học".

Ngồi xuống trước bàn học của bạn học đó, tôi liếc nhìn bảng tên:"TRẦN TIẾU TRƯỜNG".

- Tên cậu đẹp nhỉ?

Trường ngẩng mặt nhìn tôi, khoảng 3 giây lại cúi xuống làm bài tập. Tôi nhìn lên quyển tập cậu ta đang viết, hóa ra là làm toán. Lúc bé, lúc còn học phổ thông lớp tôi cũng có hai tên béo cũng rất chăm, học khá giỏi. Mà có vẻ như mấy tên béo bao giờ cũng chăm học nhỉ? Tất nhiên, tôi không béo, có lẽ tôi là ngoại lệ trong số đó.

Khoảng 5 phút sau, 2 bạn nữ cũng vào lớp. Chưa đến cửa tôi đã nghe giọng vọng ngoài cầu thang.

- Tiểu Tường, bọn tôi đến rồi đây.

Vừa nói dứt câu, bạn ấy cũng vừa lên hết các bậc thang, rẽ vào cửa lớp vốn ở cạnh cầu thang. Nhìn thấy tôi ngồi trong lớp, bạn ấy có hơi mất tự nhiên một chút. Bạn nữ thứ nhất là người ngồi cạnh tôi, có cặp mắt kính dày cộm tên "NGUYỄN THIÊN THƯ", tên này cũng đẹp phết. Bạn đi cùng dung mạo cũng khá xinh, tên là "NGUYỄN HÀ THANH PHƯƠNG", bạn ấy nhìn tôi như sinh vật lạ dù hôm qua bạn ấy ngồi chỗ trên tôi và cứ hay quay xuống chỗ tôi trao đổi với Thư suốt.

Tôi quăng cặp xuống chỗ ngồi của mình rồi ra ngoài ban công hít thỏ chút không khí, tôi ngồi trong này chốc nữa đảm bảo sẽ bị cặp mắt hình viên đạn của 2 bạn gái trong kia hạ sát!

Sáng nay trời đẹp thật đấy, rất trong, rất xanh. Tôi vốn bay bổng như vậy, tôi thi tuyển khối C mà. Nhưng học lực toán cũng không đến nỗi đâu. Nửa dưới lớp không có phần của tôi.

Do không gian yên tĩnh, thính giác cũng không tệ, tôi nghe được 3 người bên trong đang thì thầm to nhỏ.

Thanh Phương mở lời trước:

- Học sinh mới cũng đẹp trai Thư nhỉ?

- Không tệ, nhưng tôi không thích mấy dạng người không đứng đắn.

Bảo sao? Tôi không đứng đắn à? Mặt tôi có chỗ nào gian manh nhỉ? Hồi ở Phổ Thông tôi hiền nhất lớp đấy, không gây gỗ đánh nhau với ai cả, vô cùng chăm chỉ học hành. Mấy đứa "ăn hiếp" tôi tôi cũng chẳng bận tâm, có mấy thằng em xử hộ nên yên tâm lắm.

Tiếu Trường cũng nói:

- Tôi thấy cậu ta không như bọn đầu gấu lớp mình đâu, cư xử không giống như vậy. Đi học cũng nghiêm túc, còn đi rất sớm nữa.

- Ngủ suốt buổi học là nghiêm túc sao Tiểu Tường? - Thiên Thư bĩu môi.

- Ờ thì... Nhưng đừng gọi tôi là Tiểu Tường nữa, tôi có "Tiểu" đâu chứ.

Bên trong rộ lên tiếng cười giòn tan, rồi nhanh chóng bị giọng nói của Thư hạ âm lượng xuống:

- Này, cười nhỏ thôi. Cẩn thận tên đó nghe thấy.

Thật xin lỗi, tôi nhỡ nghe hết rồi. Nhưng cứ yên tâm, tôi kín miệng lắm...

Mã Đằng
[email protected]

npackr 发表于 1-4-2020 21:50

Đó Chính Là Yêu
Mã Đằng
* * *

- 5 -


Tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên trong sự mệt mỏi của tôi, không có từ ngữ gì có thể diễn tả được vẻ thảm hại của tôi như lúc này. Thật là khủng khiếp!

Hôm nay tôi học 2 giờ văn học, rất tiếc, cũng như các giáo viên khác. Cô Thủy dạy Văn của lớp tôi chỉ dạy kiểu "cho có", đọc không ngừng, tay tôi cũng chép không ngừng, cô giáo giảng cũng không ngừng tôi cũng chỉ biết không ngừng ngồi nghe. Tôi tự hỏi, cô giáo đáng mến này có biết mệt không vậy?

Căn tin quá đông đúc! Mới đứng từ xa nhìn, tôi đã không muốn bước vào. Nhưng biết làm sao đây? Tôi không có ý định giảm cân.

Đặt khay cơm xuống một chiếc bàn gần chỗ bộ ba Phương - Trường - Thư, tôi ngồi thong thả ăn, tranh thủ nhìn xung quanh một lượt các học sinh trong căn tin tìm xem có tên học sinh nào khả nghi không. Kể ra trường này cũng thú vị, quậy cũng quậy thật, mà chăm cũng chăm thật. Đến căn tin cũng có thể ngồi làm bài tập!

Đang ngồi ăn, đột nhiên có một bạn nữ ngồi xuống bên cạnh tôi, giọng hỏi nhỏ nhẹ:

- Chỗ này có ai ngồi chưa bạn, mình ngồi ở đây nhé!

Không tệ, nhưng không phải tuýp người tôi thích. Nhưng đây là nơi tập thể, đâu phải chỗ của tôi muốn làm gì thì làm. Tôi cũng nhẹ nhàng đáp:

- Cứ tự nhiên.

Bạn nữ đó vừa ngồi xuống, bàn bên cạnh đã có thay đổi. Là giọng lảnh lót của bạn Thư:

- Người ta là chậu đã có hoa, mày đừng có mà vọng tưởng. Người ta là cháu của trưởng Công an thành phố, mày làm sao với tới được.

Tôi thoáng thấy khuôn mặt Phương hơi trầm xuống. Mới 2 ngày thôi mà, có phải không vậy?

Nhưng, "cháu của trưởng Công an thành phố"? Tin tức này ở đâu ra vậy? Tin tức lan đi nhanh vậy sao? Tôi thầm thù bà cô hôm trước...

Giờ học buổi chiều, Team đầu gấu lại xuất hiện. Lúc nhìn thấy tôi, mỗi đứa đều liếc mắt nhìn tôi như có thù lâu năm. Tôi biết thế nào bọn này cũng được thả ra, nhưng không nghĩ đến một chút thông tin, sếp cũng không lấy được. Trở về chỗ ngồi, tôi lấy điện thoại ra gọi cho sếp.

- Sếp! Không khai thác được gì phải không?

- Biết vậy còn dám gọi cho tôi. Cậu đang chọc điên tôi à?

- Không, không. Sếp đừng hiểu nhầm, em gọi là để an ủi...

- An ủi cái đầu cậu, ngoan ngoãn lo học đi.

Sếp lại vô tình cúp máy, nhìn đi nhìn lại tôi cứ thấy mình giống như gọi điện thoại tỏ tình bị từ chối vậy. Quăng điện thoại vào cặp, tôi bỗng thấy trên bàn đầu có tiếng cười, sau đó là cả đám con gái trong lớp đều ngồi cười. Như thế đã không là gì, chúng vừa cười vừa nhìn tôi. Tôi đã làm gì sai?

- Tôi bị sao à? - Tôi hỏi Thư cũng đang ngồi cười khúc khích.

- Trai đẹp bị bồ đá, sao lại không buồn cười.

Bị đá? Mấy người này sao thế nhỉ?

Giờ ra chơi buổi chiều, tôi đang ngồi ngon giấc thì Thư khẽ gọi tôi.

- Bạn cùng bàn ơi.

- Gì thế? - Tôi trả lời Thư, cũng không buồn ngồi dậy.

- Người lúc trưa ăn cơm cùng cậu là bạn gái cậu à?

Tôi ngước mặt lên nhìn Thư, đăm chiêu:

- Cậu hỏi để làm gì?

- Nếu cậu không thích trả lời vậy mình đổi câu khác.

- Tôi không quen cô gái đó.

- Cậu có bạn gái chưa? - Thư tiếp tục hỏi tỉnh bơ.

Tôi ngẩn người nhìn cô ấy.

- Vẫn chưa. Cậu thích tớ à?

Quyển sách trên bàn lập tức bay vào đầu tôi.

- Cậu mơ ngủ à?

Tôi không hiểu gì cả, sao tôi giống bị hỏi cung thế này nhỉ?

Tan học, tôi ra về. Người về cuối cùng tất nhiên là Tiếu Trường, cậu ta phải khóa cửa.

Vừa đi hết bậc cầu thang xuống tầng trệt, tôi đã thấy Thư và Phương ở sau cái cột cách tôi khoảng 1 mét. Hai người họ ngồi dưới một chậu cây phát tài, nên không nhìn thấy tôi.

- Này, kết quả phỏng vấn người nổi tiếng của cậu. Lương bổng trả tôi thế nào đây? - Là Thư "bốn mắt".

- Biết rồi mà, cậu hỏi đủ hết chứ? Không quên câu quan trọng nhất chứ?

- Tất nhiên. Mà cũng thật là, tôi vừa hỏi xong câu đó, cậu ta quay sang hỏi tôi: "Cậu thích tôi à?". Cậu xem có buồn cười không chứ, loại ma cô như hắn chỉ có loại người không bình thường như cậu thích thôi.

Tôi bắt đầu hiểu, đúng là chỉ 2 ngày.

Mã Đằng
[email protected]

npackr 发表于 1-4-2020 21:55

Đó Chính Là Yêu
Mã Đằng
* * *

- 6 -



Sáng nay lại tiếp tục có giờ Ngữ Văn của thằng bạn thân. Nhớ lại lúc trước, nó hay tâm sự với tôi thế này:

- Tao cực kỳ ghét ngữ văn mày ạ.

- Tao lại bị 4 điểm nữa rồi.

- Tao hận ngữ văn!!!

- Mày học kiểu gì mà Ngữ Văn giỏi thế?

...

Đến tôi cũng không thể ngờ được, nó lại muốn làm giáo viên môn Ngữ Văn. Đúng là cuộc sống, không có việc gì không thể xảy ra.

Tôi không phải nghĩ cũng biết, chắc chắn hôm nay nó sẽ gọi tôi lên trả bài. Cho nên, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cả rồi. Dù sao cũng là học lại, thành tích kém quá thì mặt biết để vào đâu.

Hôm nay tôi đi học trễ hơn hôm qua 10 phút.

- Cái gì đây? - Tôi chỉ vào ổ bánh mì ngọt đặt trên phần bàn của tôi.

Thiên Thư liếc sang nhìn tôi, vui vẻ:

- Cậu không ăn thì để tớ ăn cho.

Nói rồi Thư lấy ổ bánh mì ăn ngon lành. Tôi thoáng thấy Phương đơ ra, trố mắt nhìn Thư.

Giờ Ngữ Văn, tôi lại ngủ.

Có lẽ thằng bạn thân cũng biết tôi lười nên cả buổi học chẳng nhắc tôi tý nào. Cứ thong thả nói những thứ khô khan trong giáo án. Tôi thì gục mặt xuống bàn, nghĩ về bước tiếp theo phải làm. Cứ đợi mãi như thế này thì đến năm sau cũng không có được kết quả, tôi phải nghĩ cách khác. Đang tĩnh tâm suy nghĩ, cái Phương quay xuống nói chuyện với Thư.

- Cậu ấy đã ngủ rồi à?

- Còn gì nữa, tên lười này vào tiết vài phút đã gục đầu xuống bàn. Tôi không biết hắn đến đây để học hay để ngủ nữa.

- Cậu còn nói? Vừa nãy sao dám ăn bánh mì của tớ mua hả?

- Sao lại cốc đầu tớ. Cậu đúng là đồ mê trai đánh bạn. Cậu nghĩ quá đơn thuần rồi, loại người như hắn chắc chắn không ăn bánh mì ngọt. Bỏ đi rất rất là uổng cho nên tớ phải ăn giúp. Đỡ lãng phí quá còn gì.

- Sao cậu biết cậu ấy không thích? Thế theo cậu, cậu ấy thích ăn gì?

- Đi mà hỏi hắn, tớ bận ôn bài. - Thư nói giọng giận dỗi.

Đột nhiên, tôi nghe thông báo Email trong điện thoại phát ra, định ngẩng đầu lên xem thử nhưng quên mất việc mình đang giả ngủ để nghe trộm. Nên thôi.

- Cậu xem, là iPhone đấy. Tên này gia cảnh tốt, lại là con nhà quyền thế, cậu không nằm trong mắt của hắn ta đâu. - Thư lại dè bỉu tôi.

- Ê, là email này, hình như đây là số QQ có đúng không? - Thư ngạc nhiên, có lẽ là nhìn màn hình điện thoại tôi đặt trên bàn.

- QQ hả? Là gì? - Phương tỉnh bơ.

- Là số tài khoản dịch vụ chat của Trung Quốc đó đồ ngốc. Có số này có thể dùng để thêm bạn bè trên QQ.

- Thật vậy hả? Thế cho tớ đi.

- 3321583214, ghi nhanh lên, coi chừng điện thoại tắt màn hình bây giờ.

- Giờ nghỉ trưa nhớ chỉ tớ dùng cái này nhé, tớ chỉ biết dùng mỗi Zalo và Facebook thôi.

Trưa, quả thật tôi nhận được lời mời ép nick của Phương. Không thể không đồng ý, tôi cũng nhắm mắt chấp nhận. Cũng không mất mác gì.

Tin nhắn QQ đến, kèm theo một nhánh hoa hồng:

"Khang, 我爱你。" (dịch: "Khang, mình yêu cậu.")

Tôi giật thót mình, không phải can đảm như vậy chứ?

Quay người nhìn qua bàn của Phương, hóa ra Thư đang nghịch điện thoại của Phương. Phương vẫn ngồi nói chuyện với Trường, hình như vẫn không biết gì. Tôi lắc đầu ngán ngẩm, trả lời tin nhắn:

"Tôi không thích đùa kiểu đấy đâu."

Tắt điện thoại, tôi lặng lẽ về lớp. Mặc cho nhỏ bốn mắt đang ngồi cười đắc chí.

* * *

Hôm nay là thứ 7, tuần học đầu tiên đã trôi qua. Tôi đã bắt đầu quen với việc đi học lại, nhưng vẫn chưa có bạn bè nào.

Cô giáo đáng kính của tôi hôm nay có 2 tiết dạy, một tiết là Giáo dục công dân. Tiết còn lại đương nhiên là...

- Các tổ trưởng lên bảng tổng kết thi đua, các anh chị khác nói chuyện nhỏ một chút để tôi thông báo. Tuần sau bắt đầu đợt kiểm tra giữa kỳ rồi, các anh chị cố gắng một chút. Đừng như đợt kiểm tra đầu năm nhé. Leo vài hạng tôi cũng mừng cho lớp của anh chị. Tôi nói xong rồi, tiết sinh hoạt đến đây là hết, lớp trưởng tự quản, đến hết giờ mới được ra về. Rõ chưa?

Có lẽ bạn nhận xét, cô giáo nói quá nhiều? Không đâu, rất ngắn gọn rồi đấy. Chỉ nói có thế thôi, thế là cô vô tình ra ngoài luôn. Thời gian là vàng bạc với tuổi này mà, cô vừa ra khỏi cửa thì lớp lại không còn là lớp nữa, bởi thế mới được xếp cuối dăy, cạnh cầu thang, cạnh cả nhà vệ sinh thế này đấy.

"Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng", tôi cũng không tránh khỏi quy luật này của cuộc sống. Một tuần trôi qua đã quen với việc ngủ ngày, sáng vào lớp ngủ thì đến tối mắt lại cứ mở thao láo. Ấy thế mà dậy càng ngày càng muộn, và lần đầu tiên tôi bị muộn giờ chính là vào sáng hôm nay.

Chuyện là tối qua tôi không tài nào ngủ được, đành mở điện thoại dạo vài vòng trên mạng xã hội. Tôi có Facebook, nhưng không dùng Zalo. Đơn giản vì tôi không quan tâm tin nhắn thoại gì đó cho lắm, nói thì gọi điện thoại, viết thì có SMS, Zalo làm gì cho mất công, lại tốn thời gian. Nhất là, sếp tôi cũng rất tán thành tư tưởng này của tôi, đều rất thương cho túi tiền của tôi nên không mấy nói chuyện điện thoại lâu, cùng lắm cũng khoảng 1 - 2 phút, có khi "Ừ" cái lại gác ngay rồi. Lướt được vài vòng Facebook, cũng chẳng có gì ngoài vài tấm ảnh cũ của bạn bè đăng từ vài hôm trước, vài ba bài đăng quảng cáo. Ấy thế mà xem xong cũng khoảng 2 giờ sáng rồi. Nhắm mắt đi ngủ không ngờ ngủ được ngay, đến sáng thì không muốn thức dậy nữa, lăn vài vòng thì mới nhớ đến việc trễ giờ. Thế là, sáng nay tôi bị trễ giờ vào lớp 1 phút 23 giây.

Đang nghĩ ngợi lung tung thì Thư bốn mắt xuống vỗ vai tôi.

- Mai là chủ nhật, có đi chơi với gấu không anh bạn?

- Không có.

- Quên bén nhỉ? Đằng ấy chưa có gấu mà. - Thư bụm miệng cười, ra vẻ chọc tức tôi.

- Định rủ mai đi chơi cùng tụi này, nhưng lại sợ bạn ngủ gật nên thôi. - Thư bĩu môi.

Tôi nhìn Thư không chớp mắt, có vẻ như con gái bây giờ ai cũng có khả năng nói móc vô hạn hay sao ấy. Có vẻ biểu cảm hơi khó coi của tôi bị nhìn thấy, Phương ra sức nói đỡ:

- Cậu ấy nói vui ấy mà, cậu đừng giận cậu ấy. Ngày mai bọn mình định đi đâu đó chơi, cậu có muốn đi cùng không? Xem như cơ hội để chúng ta kết bạn với nhau luôn!

Đây mới là phụ nữ dịu dàng chứ, nghe Phương nói thì đột nhiên tôi lại nhớ đến chị Thảo ở cơ quan, giọng cũng ngọt như thế này, cũng dịu dàng như thế này. Chị hơn tôi 2 tuổi, và trong cơ quan rất cưng tôi. Và, chị ấy yêu đơn phương vị sếp trẻ đáng kính tôi đang thần tượng.

Mã Đằng
[email protected]

npackr 发表于 1-4-2020 21:58

Đó Chính Là Yêu
Mã Đằng
* * *

- 7 -


Với tôi bây giờ, không còn nghi ngờ gì nữa, chủ nhật chính là ngày tuyệt vời nhất. Chủ nhật tôi có thể về cơ quan thăm thằng bạn thân, nói chuyện đưa đẩy với mấy đàn chị, có thể ngắm dòng sông trước cổng cơ quan dưới một góc nhìn vô cùng lý tưởng. Có thể nói, chủ nhật là ngày duy nhất tôi có thể trở về là chính mình.

Sáng nay, tôi không về cơ quan. Hôm qua tôi đã đồng ý đi chơi cùng nhóm của Phương rồi.
Ðến chỗ hẹn, tôi nhìn thấy Phương đã đến từ bao giờ. Nâng tay xem đồng hồ, hiện vẫn còn 30 phút mới đến giờ hẹn.
- Cậu đến rồi à? Sao dậy sớm thế.
Phương cười, nụ cười rực rỡ như ánh nắng buổi sớm. Tôi có chút sững sờ, Phương cười thật sự rất đẹp.
- Không phải cậu cũng thế sao.
Tôi ngồi xuống hàng ghế chờ xe buýt, cạnh Phương, tất nhiên tôi vẫn giữ khoảng cách. Tôi không quên mình đang làm gì.

Thời gian cứ thế trôi qua, và chúng tôi cũng không nói lời nào.
- Uầy, hai người đến từ bao giờ vậy, bây giờ mới có 6 giờ 45 thôi mà. Không phải hẹn 7 giờ sao?
Trùng hợp thay, tôi và Phương cùng đồng thanh.
- Sợ trễ!
Thư trố mắt ngạc nhiên nhìn tôi và Phương.

Tôi thật sự có chút suy nghĩ về vấn đề của tôi và Phương. Nếu nhỏ thật sự cứ bám lấy tôi thì tôi phải làm sao? Thẳng thừng từ chối hay thử yêu một lần?
- Xe đến rồi, lên xe thôi. - Thư giục.
Tôi cũng không nghĩ nữa, đeo ba lô vào vai bước lên xe trước. Có vẻ như cái Thư cố ý, cậu ấy ngồi cùng Tiếu Trường, còn tôi ngồi cùng Phương.

Hôm ấy, chúng tôi đã đi dạo ở công viên, cùng vác balo đi siêu thị, sở thú rồi lại uống trà sữa. Người dẫn đường tất nhiên là Thư, ba người họ làm quen với tôi, hỏi về gia đình, về cuộc sống và cả người yêu. Tôi cảm thấy rất vui, có lẽ vì được sống lại tuổi học trò thiêng liêng. Về đến nhà đã là 7 giờ tối, tranh thủ gọi tâm sự với sếp.
- Sếp, hôm nay em được đi sở thú đấy.
- Tôi còn đang bận việc ở cơ quan, cậu cút!

Tôi hoàn toàn bị cự tuyệt! Có một vấn đề, hôm nay tôi mới nhận ra. Bình thường khi đi làm việc, dù mệt thế nào cũng không thể bằng được việc đi chơi cũng ba đứa nhóc này. Có lẽ, tôi nên hạn chế đi chơi kiểu này để giữ sức để học hành và điều tra. Chợt nhớ đến đống bài tập của ngày mai, tôi lập tức lấy tập sách ra giải. Ngày mai mà bị giáo viên đuổi ra khỏi lớp vì không làm bài tập, khuôn mặt này của tôi có chui xuống đất cũng không hết nhục nhã.

Sáng nay cũng may tôi không bị trễ, thật không thể tin được tôi đã thức đến 2 giờ sáng để làm bài tập. Từ bé đến lớn, thậm chí lúc ôn thi đại học, tôi chưa bao giờ thức quá một giờ đêm. Hôm qua mệt mỏi thế, tất nhiên vào lớp tôi phải ngủ bù cho đủ giấc.

"Tít tít tít tít tít tít" - Là âm thanh báo tin nhắn quen thuộc của QQ.
Ngay lập tức, Thư "bốn mắt" lại bình luận về tôi cho cái Phương nghe.
- Cậu nghe tiếng gì kia không? Là tiếng tin nhắn QQ đấy. Hắn không phải dạng vừa đâu, không chừng đã có người yêu bên Trung Quốc rồi. Bình thường chẳng người Việt Nam nào lại dùng QQ cả.

Nói đến QQ, là cả một thanh xuân đẹp đẽ của tôi. Lúc trung học, tôi có quen một cô bạn và khá thân với nhau. Sức học của cả hai học cũng ngang ngửa nhau, lại có sở trường đối lập nhau nên tiện cho việc giúp đỡ nhau tiến bộ. Chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn thân, hai chúng tôi bù đắp cho nhau kinh nghiệm giải bài tập, chia sẻ những đề thi,... trong suốt những năm phổ thông . Nhờ vậy, chúng tôi trở thành cặp đôi học giỏi toàn diện, thành tích của cả hai luôn đứng đầu trong lớp. Có người còn đùa, bảo là hai người chúng tôi không phải tình nhân sẽ đi bằng đầu. Tôi chỉ biết cười trừ.

Sau đó, tôi thi công an, ở lại Việt Nam. Còn cô ấy, sang Trung Quốc học cùng với thân nhân bên đó. Qua đó cô ấy được vào học thẳng tại Thanh Hoa - một trường đại học danh tiếng ở Trung Quốc. Thực lực của cô ấy, nói cho đúng thì cao hơn tôi mấy bậc, nên chuyện ấy cũng không khiến tôi bất ngờ mấy. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau, qua QQ. Từ đó, tôi mới biết Trung Quốc không sử dụng được Facebook, và cũng kể từ lúc ấy, tôi bắt đầu học tiếng Trung. Đến bây giờ, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau qua QQ. Giờ muốn không dùng nữa cũng không được, Email công việc của tôi cũng là dùng dịch vụ email của QQ, không tiện thay đổi vì lắm vấn đề phát sinh.

Nhiều lúc tôi có tự hỏi, phải chăng cô bạn kia có tình cảm gì đó đặc biệt đối với mình. Rõ ràng, việc học hành đã vất vả, lại lệch bị lệch múi giờ. Tôi vừa đi làm về, cô ấy đã lên giường đi ngủ, thế mà vẫn nói chuyện với nhau đến tận khuya. Cô ấy quan tâm tôi nhiều thứ, từ công việc đến cuộc sống. Dặn dò tôi chăm sóc bản thân, bảo là thấy tôi vô tâm với mình quá, tôi cũng chỉ biết gật gù. Có khi cô ấy cũng kể chuyện của mình, về việc học tập làm việc ở bên kia. Điềm nhiên, tôi vẫn lắng nghe, đôi khi cũng bình luận một chút. Mối quan hệ này tôi không biết có thể gọi là gì, tri kỉ chăng?

Cô giáo vẫn nói không ngừng, tất nhiên bên dưới này lớp tôi cũng không khác gì, ồn ào chuyện săn "soái" của các em nữ sinh và những câu chuyện chăn rau, thù oán thế lực của lũ nam sinh cá biệt. Tôi vẫn im lặng nhắm mắt, gục đầu trên bàn âm thầm nghe ngóng. Hi vọng nắm bắt thêm được một chút tình hình của nơi này. Bên cạnh cái Thư vẫn thuyết trình về QQ cho Phương nghe.
- Lúc nãy tớ có thoáng thấy tin nhắn của tên này, là lời chào buổi sáng của ai đó, còn có icon trái tim rất tình cảm. Có khi nào tên này có người yêu bên Trung Quốc không?
- Chắc không phải đâu. Cậu ấy nói cậu ấy vẫn chưa có người yêu mà.
- Bao giờ cậu hết ngây thơ đây? Lũ con trai tên nào cũng thích được chúng ta thả thính, nếu biết hắn có gấu rồi, cậu không thả thính nữa thì phải làm sao? Tất nhiên hắn phải nói dối rồi.
- Nếu vậy sao cậu ấy không yêu người ở Việt Nam, lại phải tìm người tận bên Trung Quốc để yêu?
- Sao tớ biết được? Có thể người yêu hắn là người Việt Nam chuyển qua đó du học, hoặc là hắn chơi "lắc lắc" vô tình vớ được một cô rồi triển luôn.
- "Lắc lắc" là cái gì?
- Cái đó là một tính năng giúp tìm bạn, cậu chỉ cần lắc lắc điện thoại sẽ tìm được một người ở gần cũng đang "lắc lắc".
- Phức tạp quá. Nhưng mà tớ nghĩ Khang không phải người như thế đâu.
- Cậu đúng là hám trai đến mờ mắt rồi Phương à.
Thư lắc đầu ngao ngán.

Mã Đằng
[email protected]

npackr 发表于 1-4-2020 22:00

Đó Chính Là Yêu
Mã Đằng
* * *

- 8 -

Như mọi ngày, hôm nay tôi lại vào lớp ngủ. Một phần là ngủ thật, một phần là tranh thủ nghe ngóng xem lũ kia có động tĩnh gì không. Tôi đã nghĩ rất nhiều về cách tiếp cận với đám cá biệt này, và tôi biết chắc chắn nếu mình vẫn giữ cái hình tượng đứng đắn, nghiêm túc này thì có đến Tết Công Gô vẫn chẳng thể tiếp cận được. Dù gì mục đích chính là đến đây để phá án, không phải để thể hiện mình là học sinh ngoan. Mà có quậy phá một chút, chưa chắc tôi sẽ bị trục xuất, dù gì cũng đã có người chống lưng rồi. Mười mấy năm trước vì sợ tương lai sau này sẽ bị hỏng mất, tôi mới cố gắng học tập, giờ là lúc tôi phải trải nghiệm những cảm giác chưa bao giờ thử qua.

Chiều nay, mưa to, đổ rào rào sôi cả mặt sân. Trường vừa tan học, học sinh đứng đầy ở hành lang chờ ngớt mưa để về nhà. Tôi định phóng về thì bị cái Thư kéo lại.

- Con ông cháu cha về làm gì sớm vậy? Đi uống chút gì nóng nóng với tụi này không?

- Cũng được.

Nghĩ lại thì dạo này tôi rất hay ra ngoài ăn uống vui chơi, cũng tốn kém phết. Không biết tiền lương có đủ chi trả không. Thôi kệ, có gì thì xin một ít trợ cấp của sếp, chắc chắn sếp sẽ không thấy chết không cứu đâu.

* * *

Đặt cốc cà phê lên bàn, tôi thay nhanh bộ quần áo rồi đến cơ quan chơi. Tất nhiên, không dưng tôi lại đến cơ quan chỉ để dạo mát, có mục đích cả.

- Em chào sếp.

- Tôi đang bận, có gì không?

- Biết sếp hôm nay bận bịu, thời gian để uống nước cũng không có, nên em đặc biệt mang cà phê đến cho sếp. Được mua từ Starbuck với tất cả tình yêu thương. - Tôi đứng nghiêm, hô to.

- Lại vòi vĩnh gì tôi đấy?

- Trợ cấp.

- Để làm gì? - Sếp liếc tôi một cái, lại tập trung vào đống tài liệu trên bàn.

- Ăn, uống, đi lại.

- Được rồi, cút về đi.

- Cảm ơn sếp. - Tôi lập tức ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Không ngờ sếp có thể đồng ý với tôi nhanh như vậy. Đúng là sếp đối tốt với tôi nhất.

Ra đến bốt thì tôi gặp Minh, cậu bạn tôi quen từ khi còn học ở học viện. Tình cờ hai đứa lại được chuyển công tác về cùng một nơi. Hôm nay, cậu ấy gác bốt.

- Cậu đang học ở Hoàng Văn Thụ đúng không?

- Ừ, sao đấy?

- Chuyện là tôi có đứa em, nó mới lên. Tôi sợ nó bị ức hiếp, hi vọng trong trường cậu chiếu cố nó chút.

- Tôi còn không biết có thể tự bảo vệ được mình không, em cậu thật sự tôi không đảm bảo được.

- Nó hiền lắm, chỉ sợ bạn bè ức hiếp. Cậu ra mặt một chút là được, hoàn toàn không đụng đến bang đảng nào đâu.

- Ừ cũng được, chỉ có điều tôi không thể lúc nào cũng theo sát em cậu được. Ở trường nếu rảnh tôi sẽ ngó nó một chút.

- Được vậy thì tốt quá, cảm ơn cậu trước.

Được nhờ vả tất nhiên tôi phải đồng ý, nhưng tôi còn không biết thân mình giữ nổi không, lại thêm một thằng bé nữa. Vốn dĩ nghĩ rằng một mình thoải mái làm nhiệm vụ, giờ lại bị ràng buộc thêm một thằng nhóc. Chuyện này quả thật có hơi đau đầu.

Ngày hôm sau, giờ ra chơi, tôi đang nằm ngủ thì bị cái Thư gọi vật dậy, có người đến tìm. Không đoán cũng biết còn ai ngoài thằng nhóc em của Minh nữa.

Ngước mặt dậy, thằng nhóc đang đứng trước mặt tôi, sợ sệt. Tôi hơi bị sửng sốt, lớp 10, dáng người thấp, lại nhỏ nhắn, khá gầy, lại đeo một cặp kính tròn, dày cộm, khiên tôi thoáng nghĩ đến hình ảnh của mấy con Minion. Tôi tự hỏi đây có phải nam sinh lớp 10 không?

- Em chào anh... Em là em của anh Minh.

- À, em anh Minh. - Thằng này xem chừng là giành ăn hết của thằng em rồi. Thằng anh thì to con như trâu nước, thằng em thì ốm như cái tăm.

Không biết nói thêm gì, thằng nhóc có nói vài câu gì đấy mà tôi cũng không để tâm lắm, chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Em thằng Minh yếu như thế này, chẳng trách nó sợ em nó bị ức hiếp. Hết giờ ra chơi, nó về lớp. Tôi gục xuống bàn ngủ tiếp. Nhưng nhỏ Thư lại lôi đầu tôi lên.

- Này, thằng bé nào vậy?

- Em bạn tôi.

- Dễ thương thế, cho tôi làm quen được không?

- Tự nhiên, tôi đâu quản được.

- Sao tự nhiên nó lại lên tìm cậu?

- Anh nó nhờ tôi trông chừng.

- Xuỳ, cậu toàn ngủ mà trông cái gì. Nể tình thằng nhóc dễ thương, tôi trông nó hộ cậu. Thấy thế nào?

- Tốt vậy sao?

- Tất nhiên rồi, chỉ cần mỗi ngày khao tôi một cốc trà sữa là được.

- Bỏ đi.

Tôi chẳng buồn nói tiếp, gục đầu xuống bàn tiếp tục ngủ, mặc cho nhỏ trợn mắt bĩu môi. Tiền tôi ăn còn phải xin trợ cấp. Mỗi ngày khao cô một cốc trà sữa? Vậy lên đầu tôi mà ngồi đi.

* * *

Hôm nay, đang mơ màng thì tôi nghe được cuộc nói chuyện của lũ cá biệt. Nhưng tiếng xì xầm của mấy "bà cô" bên chỗ tôi to quá, khiến tôi nghe không được rõ ràng lắm. Đại loại, sắp có đợt tuyển chọn định kỳ hằng năm thành viên vào bang. Lũ cá biệt này sẽ tìm và chọn vào đứa học sinh vào nhóm, đồng thời cũng chọn vài đứa ưu tú đã ở sẵn trong nhóm rồi vào bang. Bang ở đây, nếu không lầm chính là nơi tôi đang tìm kiếm. Đây có lẽ là một cơ hội để có thể tiếp cận gần hơn, tôi nhất đinh phải tận dụng.

Giờ ra chơi, tôi lay lay Tiếu Trường ngồi phía trên. Cậu nhóc quay xuống nhìn tôi với cặp mắt khó hiểu, có lẽ lần đầu thấy tôi trực tiếp bắt chuyện nên thấy lạ.

- Cậu học ở đây đã hai năm rồi nhỉ?

- Tính cả năm nay nữa là hai năm, mà sao cậu lại hỏi chuyện này?

- Thế cậu biết chuyện tuyển chọn vào bang chứ?

- Bang? Bang nào?

Tôi trỏ tay về phía chỗ ngồi của lũ cá biệt. Giờ ra chơi, chúng nó đã ra ngoài hết.

- Ý cậu là gia nhập nhóm với lũ cá biệt đấy hả? Đúng là mỗi năm đều có tuyển người. Nhưng thường không chọn ở lớp mình đâu, hay chọn ở mấy lớp khác, thể lực tốt, chịu ăn, chịu chơi, gia cảnh tốt mới vào được.

- Như tôi có vào được không?

- Cậu? Cậu mà cũng hứng thú với ăn chơi quậy phá à? Đúng là nhìn không ra đó.

- Cậu nghĩ tôi vào được không?

- Ừ thì được, nhưng chúng nó đến tìm cậu để nhận. Không phải cậu muốn là được đâu. Trước có thằng kia muốn vào để lấy chút ảnh hưởng, ngỏ lời xong hôm sau bị đánh đến gãy cả xương, không lâu thì chuyển trường luôn.

Mã Đằng
[email protected]

npackr 发表于 1-4-2020 22:03

Đó Chính Là Yêu
Mã Đằng
* * *

- 9 -

Tôi nằm cả đêm cũng không nghĩ được cách nào vẹn toàn để trở thành học sinh cá biệt. Đánh nhau thì lại sợ hại người vô tội. Gây chuyện trong lớp thì lại sợ bị giáo viên đuổi mất. Lúc đầu tôi còn tưởng dễ ăn lắm, không ngờ lại tốn nhiều công sức để lo nghĩ như vậy. Cứ thế, tôi ngủ quên trong đám suy nghĩ lung tung.

Buổi sáng, chỉ còn 15 phút là đến giờ học, tôi vẫn còn nằm trên giường. Nhận ra tối qua quên sạc điện thoại, cả chút pin không còn để báo thức tôi mới cuống cuồng lên chuẩn bị đến trường. Mua bánh mì xong, tôi vừa gặm, vừa dùng tốc độ nhanh nhất để chạy vào lớp. Ngay lúc ấy, may mắn thay tôi lại gặp phải hai ba tên rảnh rỗi đứng cản ở hành lang, tuy cố gắng lách người tránh nhưng cũng không khỏi va chạm một chút. Chỉ là đụng nhẹ một cái, không ngờ mấy tên này lại không biết trời cao đất dày, còn kéo tôi lại để kiếm chuyện.

- Xin lỗi, xin lỗi nhé. - Tôi gật đầu vài cái tỏ vẻ biết lỗi rồi quay người toan chạy đi thì bị một tên bước ra trước mặt ngăn lại.

- Mày đụng phải bọn tao, chỉ xin lỗi là xong à? - Hắn cười khẩy. Tôi cố gắng dùng giọng ngây thơ nhất để tiếp chuyện.

- Đụng cũng không nghiêm trọng lắm, bạn cũng không ngã. Không phảibạn đang đòi đền bù đấy chứ? - Mặt tôi đực ra.

- Tao đang muốn bắt đền đấy. Không đền bù rõ ràng cho bọn tao thì mày đừng mong được yên thân. - Hắn dùng sức vỗ vỗ bắp tay tôi. Không rõ là muốn thăm dò tình trạng thể lực hay để doạ cho tôi sợ nữa.

Đúng lúc, tiếng chuông báo giờ học vang lên. Trong lòng, tôi tự hỏi sao hôm nay số mình lại xúi quẩy đến vậy, gặp phải lũ trẻ trâu này. Mỉm cười, tiện chân cho một cước vào hạ bộ của tên đứng gần nhất. Tôi chạy biến, trở lại với hành trình vào lớp gian khổ.

- Ông đây không rảnh để đùa với chúng mày.

Tôi đến lớp, giáo viên cũng vừa đến cửa. Xem ra tôi chưa đến mức nhọ như vậy. Ngồi xuống bàn, trong hộc tủ lại có ổ bánh như mọi ngày.

- Hôm nay có muốn đổi khẩu vị không? - Thư bốn mắt tươi cười hỏi tôi.

Tôi cũng lười trả lời, lặng lẽ lắc đầu. Cái Thư tất nhiên chỉ chờ có thế, lôi bánh trong hộc tủ của tôi ra ăn ngon lành.

- Lãng phí, lãng phí. Tôi lại ăn hộ cậu vậy.

Thanh Phương liếc Thư một cái, quay lại nhìn lướt tôi một cái rồi mới quay lên. Tôi biết, Phương đang đơn phương tôi. Nhưng điều tôi không ngờ là, con gái thời nay lại có thể chủ động như vậy. Nếu là thời tôi còn cấp ba, đều là con trai theo đuổi con gái, nữ sinh chủ động như thế này thật làm tôi mở rộng tầm mắt. Tuy nhiên, thương hại không phải một loại tình yêu, tôi không thể hẹn hò bằng sự thương hại được. Nói thẳng ra, tôi lại sợ Phương tổn thương. Đành giả vờ như không biết, đợi xem kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Giờ ra chơi, tôi đang say giấc nồng thì đầu bị đập một cái đau điếng. Khỏi phải hỏi tâm trạng tôi lúc ấy bực mình cỡ nào, tôi vừa hỏi to vừa ngước đầu lên nhìn. Đây chẳng phải lũ cá biệt sao?

- Lúc sáng mày đã đắc tội ai, nhớ chứ hả? Tan trường nhớ chạy cho nhanh, để bọn tao bắt được thì mày xong đời. Nợ cũ, nợ mới, hôm nay bọn tao tính một lượt với mày!

Tôi còn có thể làm gì đây, nằm xuống ngủ tiếp. Hôm qua tôi đã thiếu ngủ rồi, nhất định phải ngủ thêm cho đủ giấc. Đến lúc đó mới tính đến việc đánh đấm được.

Vừa chợp mắt, điện thoại lại reo tin nhắn của QQ. He hé mắt nhìn, hóa ra có lời mời thêm bạn mới. Quái lạ, ai lại gửi QQ cho mình giờ này? Tò mò, tôi lôi điện thoại trong chiếc ba lô trên bàn ra ngó thử. Nhìn ảnh đại diện và và nickname, tôi liền nghĩ ngay đến cái Thư. Cơ mà nhỏ này như không sao lại gửi lời mời kết bạn cho tôi? Vừa bấm nút chấp nhận thêm bạn, lập tức có tin nhắn gửi đến.

"Ra về cậu cẩn thận chút, lũ đấy lưu manh lắm. Mà cậu làm gì dính đến lũ du côn đó vậy?"

Nhỏ này cũng nhiều chuyện gớm nhỉ? Cơ mà không sao, ít ra cũng biết lo lắng cho bạn cùng bàn.

"Không có gì. Đừng quấy rầy tôi ngủ."

Tôi trả lời ngắn gọn rồi lại tiếp tục chợp mắt, báo hại nãy giờ mất biết bao nhiêu là thời gian.

* * *

Giờ tan trường, tôi những tưởng chúng nó sẽ xử tôi ngay tại lớp. Thế mà cuối cùng tụi nó lại ra về trước tôi.Nhớ lần trước, tôi hại chúng nó bị công an túm cổ về phường. Lần này trả đũa chắc đã có chuẩn bị một chút gì đó. Tôi vẫn nên cẩn thận hơn.

Điều tôi không ngờ là, chúng nó vẫn ngốc như vậy. Tự mình hành động, không có sắp xếp.

Tôi vừa bước xuống cầu thang của lầu 1 đã thấy bọn nó nhịp chân đứng chờ. Đội hình cũng chẳng có gì mới lạ, vài tên lưu manh lớp tôi, và mấy tên lúc sáng đứng cùng nhau. Bình tĩnh bước xuống, tôi giả ngây:

- Các cậu chờ mình hả?

- Còn hỏi à? Không chờ mày thì chờ ai?

Tên lúc sáng vòi tôi đền bù tiếp tục lên tiếng:

- Lúc sáng cho mày cơ hội, mày không lấy. Bây giờ không còn cơ hội nữa rồi. Tụi mày, cho nó một bài học đi. - Hắn dùng ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt tôi.

Dứt câu, hai ba tên đứng xung quanh nhanh chóng chạy lên cầu thang tiếp cận tôi. Nhìn thoáng qua bộ dạng, có vẻ bọn này đều không biết võ. Không ngờ số tôi lại may mắn như vậy, quả thật chỉ nhẹ tay đã đủ hạ mấy chiếc thùng rỗng kêu to này. Thấy thế, tên đứng đầu, là đứa muốn tôi đền bù cũng theo lên ứng chiến. Karate, hình như hắn có học một ít, nhưng không đến nơi đến chốn lắm. Kết quả, bị tôi cho thêm một cước vào hạ bộ, nằm sải lai dưới đất. Cứ thế, tôi ra về mặc cho chúng nó đang trố mắt nhìn. Nghĩ cũng lạ, một tý võ cũng không biết, sao lại có thể trở thành lưu manh vậy. Lúc đầu, nghe cái Thư nói tôi còn cảm thấy có chút sợ hãi. Còn bây giờ, tôi lại cảm thấy hơi thất vọng vì đã đánh giá đối phương quá cao rồi.

* * *

Một ngày mới lại bắt đầu, hôm nay thời tiết khá mát mẻ, tôi lại gặm bánh mì vào lớp như mọi khi. Nhưng hôm nay thật không giống bình thường, tôi bước vào lớp trước hàng chục cặp mắt ngưỡng mộ, và vài cặp mắt nổi lửa oán hận. Ngồi xuống bàn, tôi quay sang hỏi cái Thư:

- Lớp hôm nay sao thế?

Cái Thư tặc lưỡi xuýt xoa:

- Không ngờ, tôi lại quen một người còn lưu manh hơn cả lưu manh.

Nói rồi, nhỏ đưa điện thoại nhỏ cho tôi. Một đoạn CCTV đang được phát trên Facebook. Tôi cũng hơi bất ngờ, đây là cảnh hôm qua tôi bị chặn đánh đây mà.

- Ở đâu ra cái này vậy?

- Một cao nhân khuyết danh chia sẻ, phim lấy từ camera lắp dưới cầu thang. Cậu lợi hại thật nha, đúng là chân nhân bất lộ tướng.

Tôi quăng điện thoại trả lại cho cái Thư, thứ tôi quan tâm hơn bây giờ là lát nữa, sẽ có tiết Ngữ Văn. Mà chắc chắn, tôi sẽ là người trả bài.

* * *

- Đường Tăng lên trả bài.

Cả lớp ngơ ngác nhìn dáo dác. Thật ra, thằng bạn khốn nạn này muốn gọi tôi, nhưng nó vốn quen gọi tôi bằng biệt danh rồi. Có lẽ việc gọi tên nó không quen lắm.

- À xin lỗi, Nguyễn Minh Khang lên trả bài.

Cả lớp cười ầm, tôi liếc mắt nhìn nó, nó cũng ngồi cười tủm tỉm. Biệt danh này tưởng chừng đã rơi vào quên lãng, không ngờ giờ nó lại sống lại lần nữa. Thật tức chết.

- Em hãy đọc bài thơ Thu Điếu và giới thiệu tác giả Nguyễn Khuyến cho tôi nghe xem.

Thơ, tất nhiên tôi vẫn nhớ. Tác giả, có biết đôi chút. Trả lời xong, nó nhìn tôi lắc đầu.

- Em phân tích bài thơ cho tôi nghe xem.

- Phân tích chỗ nào mày... à nhầm thầy?

- Từ đầu đến... hết.

Tôi trợn mắt nhìn nó, a ha, quả thật là muốn chơi tôi đây mà. Tôi cố gắng nhớ lại những thứ đã từng học kết hợp với hiểu biết của mình, đọc hết tất cả ra. Trả lời xong, nó lại lắc đầu.

- Có học bài nhưng phân tích quá sơ lược, 4 điểm, về chỗ.

Tôi ôm hận trở về, thằng Trường lập tức quay xuống hỏi thăm:

- Cậu đắc tội với thầy Hiệp hả? Bài thơ mới học hai dòng, lại bắt cậu phân tích cả bài. Cậu phân tích cũng rất chi tiết, thế mà bị bảo là sơ lược.

Tôi chỉ còn cách gật đầu rồi lại gục mặt xuống bàn. Tuy là học lại, nhưng còn điểm 4 này rõ ràng là xúc phạm lên môn Ngữ Văn thiêng liêng của đời tôi. Cu cậu cứ chờ đấy đi, đợi xong vụ này, anh sẽ tính với cu cậu luôn một thảy.

Chưa hết, nhỏ Thư lại còn chọc điên tôi:

- Đường Tăng này hơi ngược, võ giỏi mà văn không giỏi ha. - Nhỏ Thư ôm miệng cười khúc khích, kéo cả cái Phương cùng cười.

Hôm nay có phải tôi bước chân trái để ra khỏi nhà không?

Mã Đằng
[email protected]

npackr 发表于 1-4-2020 22:08

Đó Chính Là Yêu
Mã Đằng
* * *

- 10 -


Tối ấy, tôi ngồi viết báo cáo, cảm thấy chuyện ngày hôm nay rất không ổn.

Lúc chiều, tôi có hỏi thử Tiếu Trường. Theo cậu ấy nói, trường tổng cộng có 9 camera ở các cầu thang, mỗi tầng đặt một cái. Ngoài ra, ở văn phòng và các phòng chức năng cũng có lắp. Nghĩ tích cực, nhỡ làm bài kiểm tra trong mấy phòng đấy thì hoàn toàn không có khả năng quay cóp. Nhưng nghĩ tiêu cực một chút, độ bảo mật của chúng thật sự quá kém, cả học sinh cũng có thể xâm nhập vào được. Thế chẳng phải mấy cái camera này không còn an ninh nữa sao? Không rõ, hiện tại có bao nhiêu người đã động vào mấy chiếc camera này. Cũng không biết, có lũ lưu manh kia động tay vào không. Nếu không cẩn thận, hành tung của tôi có thể bị phát hiện. Vấn đề này nhất định phải được tra rõ, mà tốt nhất là nên chủ động nắm bắt trước để tránh hậu hoạ về sau. Nhưng tôi lại không có năng lực điều tra việc này, có lẽ phải xin chi viện từ sếp rồi. Bây giờ đã 11 giờ đêm, chờ đến sáng mai, nếu không thể được trợ giúp từ phía bên đó. Tôi đành tuỳ cơ ứng biến chuyện này thôi.

Không ngờ, vừa nằm xuống định ngủ thì đã có mail trả lời của sếp:

"Ngày mai tôi sẽ xin chi viện, tra xem những ai đang xâm nhập hệ thống máy tính của trường cậu. Nhưng lần này cậu thật quá sơ xuất, gây chuyện còn để lọt vào camera như thế là quá lộ liễu rồi. Chưa gì đã bị đuổi học thì biết tay tôi."

Ngẫm lại đúng thật tôi quá chủ quan, sau này nhất định phải cẩn thận hơn. Chuyện camera an ninh ít ra tôi đã có thể tạm thời yên tâm rồi.

* * *

Hôm nay lớp tôi có giờ kiểm tra chung môn Toán. Thế nên từ sớm, bọn Tiếu Trường đã vào lớp từ sớm để ôn bài. Và vẫn như mọi ngày, trên bàn của tôi lại có bánh để sẵn. Giờ tôi thật sự không rõ là mua cho tôi hay thông qua việc tặng tôi mà mua cho cái Thư nữa. Tôi ngồi xuống bàn, giơ tay lay nhẹ Phương đang ngồi ôn bài ở bàn trên:

- Lần sau cậu đừng mua bánh cho mình nữa.

Phương gật nhẹ đầu, sau đó quay trở lên. Tôi cũng ngồi xem lại một chút bài học, thỉnh thoảng vẫn thấy cô nàng từ bàn trên quay xuống nhìn trộm tôi. Tôi đành vờ không nhìn thấy mà tập trung vào quyển tập chi chít công thức trên bàn.

Giờ kiểm tra, tôi làm xong rồi nên tranh thủ lúc đông đủ này mà nhìn bao quát một lượt lớp. Dù gì cũng là học cùng, ít nhất cũng phải biết mặt biết tên. Cái Thư đột nhiên dùng cùi chỏ thúc vào tay tôi:

- Này, sao không làm bài đi? – Thư trố mắt ngạc nhiên.

- Làm xong rồi.

- Đùa, nhanh vậy? Xạ lúa à? – Cô nàng cười khẩy một cái.

- Cứ xem là như thế đi.

Thư cũng không quan tâm nữa, cúi xuống làm bài của mình. Tôi lại tiếp tục nhìn quanh lớp, chỗ tôi là bàn cuối lớp, tất nhiên khiến tôi thấy được nhiều thứ không nên thấy. Đặc biệt là bên "xóm cá biệt", phao cứ bay vèo vèo như xả súng. Học sinh đúng là càng ngày càng chuyên nghiệp hơn trong mấy vụ này nhỉ? Tất nhiên, tôi không tố cáo đâu. Dù sao, sau này vẫn phải làm việc với nhau. Thêm một kẻ thù chi bằng bớt một kẻ thù, làm việc cũng dễ dàng hơn.

Từ ngày em của Minh lên chào hỏi, ngày nào thằng nhóc lại lên lớp của tôi ngồi chơi. Tính nó khá nhát nhưng học lại rất giỏi. Thân xác học lớp 10 nhưng kiến thức lại đến lớp 12 rồi. Bởi thế, ngày nào nó lên nhỏ Thư cũng nhờ nó giảng hộ mấy bài tập khó. Thế cũng tốt, tôi đỡ phải mất công đi theo trông chừng. Lại thêm nó gần gũi với nhỏ Thư hơn so với tôi, cho nên sau này nếu lỡ tôi có gây hoạ với đám "đàn anh đàn chị" kia cũng không sợ vạ lây thằng bé.

Trong lúc hai người đang trao đổi bài tập, tôi lại tiếp tục giả ngủ. Nhưng tư thế ngủ này thật sự không ổn, chỉ mới hai tuần mà lưng của tôi sắp còng đến nơi rồi.

- Ngày mai là chủ nhật, nhóc định đi đâu chơi không? – Thư hỏi thằng nhỏ.

- Đi chơi ạ? Em... trước giờ đều ở nhà. – Thằng bé lấp bấp.

- Từ bé đến lớn luôn á? Không bao giờ ra ngoài chơi? – Thư ngạc nhiên nhìn em Minh. Thằng bé gật gật tỏ vẻ xác nhận.

Đứa bé này từ nhỏ đã ngoan ngoãn ở nhà học bài. Để cái Thư dạy nó cách ra ngoài chơi, không biết là nên hay không. Nhưng nếu cứ để thằng nhóc ở nhà mãi, thật sự tôi nhìn không chịu được. Nó cũng nên ra ngoài tập tành giao tiếp, đi chơi cho khuây khoả để sau này khi bước ra cuộc đời sẽ bớt được vài chuyện bỡ ngỡ. Dù tôi không chắc suy nghĩ này của mình là hợp lý đối với thằng bé, vì tôi vốn lăn lộn từ bé, nhưng tôi tin chắc rằng nó không sai.

- Này, ngày mai đi đâu đó chơi đi. Rủ cả thằng đệ của cậu. – Thư lay tôi dậy.

- Chuyện này phải hỏi ý kiến anh nó đã. Tôi hỏi rồi tối thông báo cho cô sau.

Thư xua xua tay:

- Không cần thông báo cho tớ, cậu ngày mai dẫn nó theo là được rồi.

Tối hôm đó, tôi được thêm vào nhóm trò chuyện trên Messenger. Trong nhóm có Thư, Phương, Trường và một người nữa tên Lâm. Trong nhóm bàn rất sôi nổi địa điểm ngày mai sẽ đi, điện thoại cứ rung liên tục vì tin nhắn mới. Phiền đến mức tôi phải tắt cả thông báo đi.

Cuối cùng qua một đêm bàn luận sôi nổi, cả đám đã quyết định đi công viên. Việc này giống như đi một vòng rồi lại trở về điểm xuất phát vậy. 8 giờ, tôi có mặt ở điểm hẹn cùng với em của Minh, trong lúc đứng chờ bộ ba kia đến. Em Minh có nói chuyện đôi chút với tôi:

- Anh tên Khang ạ? – Nghe thằng bé hỏi, tôi nhìn nó, vẻ mặt có đôi chút ngạc nhiên. Nói là nhát thì thằng nhóc này cũng không nhát lắm nhỉ?

- Ừm.

- Anh và anh của em làm thế nào mà quen được nhau vậy? – Câu hỏi này tưởng như dễ trả lời, nhưng thật ra không dễ chút nào.

Tôi suy nghĩ một lúc, cố tình bịa ra một lý do nào đó.

- Từng hỗ trợ anh của chú bắt tội phạm, sau đó quen.

- Thật ạ? Anh lợi hại quá. – Kiểu trả lời này làm tôi cứ nghĩ, thằng nhóc bên cạnh chỉ mới học tiểu học thôi, hoàn toàn không nghĩ nó đã là học sinh cấp ba.

Để lái sang chuyện khác, tôi hỏi câu hỏi khác.

- Chú tên gì? – Thật ra từ hôm gặp đến nay, tôi không biết tên thằng nhóc này.

- Em tên Lâm... Cảm ơn anh vì buổi đi chơi hôm nay. – Hai tay nó khoanh lại, nhìn chẳng khác nào mấy em học sinh tiểu học thật chứ. À, vậy ra thằng nhóc này là Lâm trong nhóm trò chuyện tôi thấy hôm qua.

- Về cảm ơn thằng anh chú. Tôi có làm gì đâu.

- Trước giờ em đều không được đi chơi. Em cũng từng có bạn rủ ra ngoài chơi, nhưng anh của em đều không cho phép. Lần này nhờ anh em mới được đi đó.

Thật ra tối qua, tôi nói qua với Minh sáng nay muốn dẫn em cậu ấy đi chơi. Cậu ấy cũng có chút đắn đo. Từ bé thằng nhóc này chỉ ở trong nhà, sợ ra ngoài không thích ứng được nên không dám cho nó đi. Lần này có tôi trông chừng, cậu ấy cũng yên tâm một phần.

Sau khi đông đủ, cả đám đi mua trà sữa trước khi vào công viên. Tôi lại thích trà đào hơn. Sau đó thì đến công viên, cả đám nói chuyện trên trời dưới đất, lại chụp ảnh selfie,... tôi chỉ biết ngồi nhìn. Thật ra, thằng Lâm cũng rất hoà đồng, chỉ là trước nó chưa có cơ hội để thể hiện cái tính cách ấy thôi. Đó là lý do từ bé đến giờ mới có được những bạn bè đầu tiên. Tôi lúc mới vào trường này, trông cũng rất khó ưa. Thế mà đến giờ cũng có vài người bạn rồi. Kết giao đôi khi không khó như ta tưởng, chỉ cần đôi bên có một chút nhường nhịn nhau, tôn trọng nhau.

Mã Đằng
[email protected]
页: [1]
查看完整版本: Đó Chính Là Yêu - Mã Đằng (Cập nhật Chương 10)