npackr 发表于 28-3-2020 14:54

Thiếu niên tứ đại danh bổ - Mã Đằng

THIẾU NIÊN TỨ ĐẠI DANH BỔ
Tiếp tác Tứ Đại Danh Bộ
Mã Đằng
* * *


Tựa đề nguyên tác: Tứ Đại Danh Bộ
Nguyên tác bởi: Ôn Thụy An
Tiếp tác bởi: Mã Đằng (dựa trên cốt truyện bộ phim Tân Thiếu Niên Tứ Đại Danh Bổ)
Đăng tải chính thức và duy nhất tại Fanpage Chung Nam Sơn và website Tờ Báo Cá Nhân Dành Cho Tuổi Học Trò

Lời tác giả:
Đáp ứng nhu cầu của nhân sĩ phủ, ta viết mới hoàn toàn không theo lối viết của Ôn lão gia nữa. Địa danh của Trung Hoa khi xưa nơi phủ Thần Hầu ngự trị ta không rõ nhiều, cho nên xin phép sau này ta viết theo bản đồ thời Tam Quốc phân tranh. Nhân vật ta sẽ giữ những nhân vật chủ chốt của truyện, viết theo lối hiện thực, không ảo diệu như ma thuật của An Thế Cảnh. Còn tối ngày ái ân của ba cặp kia chắc chắn sẽ làm truyện trở nên buồn chán, ta xin phép toàn quyền biến tấu... Các vị nếu còn ý kiến nào thì hãy comment bên dưới.
Còn một việc nữa, do đây là viết tiếp cốt truyện của phim nên bạn nào chưa xem phim đọc sẽ thấy không hiểu. Nên xem phim rồi hãy đọc nhé. Thân ái! :)
* * *

CHƯƠNG 1

Đêm thanh vắng, trời tối đen. Tận trên đỉnh trời có một chấm sáng lấp lánh. Một ngôi sao nhỏ nhưng sáng vô cùng. Trên mái ngói, một thanh niên cứ đăm đăm nhìn về phía ngôi sao đó. Gương mặt thanh tú, tráng rộng mũi cao - thư sinh tướng mạo chu toàn ngồi ngắm sao ấy không ai khác ngoài Vô Tình. Trái với cái tên của mình, Vô Tình rất đa tình, bởi thế nên chàng luôn bị tình cảm chi phối. Ngôi sao phía trên kia chắc chắn là Mộ Tuyết rồi.
Bất giác, căn phòng bên cạnh vang lên một âm thanh chói tai. Vô Tình chau mày, tiếng kêu thất thanh của Thiết Thủ chắc chắn là do Y Y làm rồi.
Lòng chàng thư sinh lại nặng thêm vạn cân, chàng lại nghĩ về Như Yên. Như Yên và Mộ Tuyết đều là người chàng yêu thương nhất, vậy mà không tài nào bảo vệ được họ. Vô Tình tự trách bản thân. Chàng nhìn về phía căn nhà phía Đông, đèn vẫn còn sáng. Đó là phủ của Lãnh Huyết. Chàng khâm phục Lãnh Huyết, người có thể bảo vệ được người mình yêu. Bất chợt, Vô Tình nghĩ:
- Có khi lại tại số mệnh mình chỉ là cô đơn suốt đời?!
Chàng lại thở dài, lại nhìn lên ngôi sao sáng hoắc giữa bầu trời tối đen, miệng lẩm bẩm:
- Từ nay ta sẽ không yêu thêm một ai nữa. Ta không muốn người ta đặt trọn tình cảm lại bỏ ta mà đi. Mộ Tuyết à, ta rất sợ...
* * *
Tiết trời sắp lập xuân, gió Bắc lạnh buốt người. Đào chớm nụ, cỏ cây giương đọt như chào đón Xuân mới. Tiếng xạc xạc vang lên đều đặn. Ly Mạch đã thức dậy tự bao giờ, Diệp Nhi lớn tiếng gọi:
- Ly Mạch, để tôi, để tôi.
Cây chổi trên tay Ly Mạch vẫn chuyển động đều đều.
- Diệp Nhi, việc dọn tuyết này cứ để tôi. Cô còn nhiều quần áo chưa giặc, không xong sớm lại bị Xuân Bình tỷ trách phạt đó.
- Ấy ấy đâu có được. Cô giờ là Lãnh Huyết phu nhân, sao lại làm những việc này được. Chốc nữa Lãnh Huyết thống lĩnh nhìn thấy lại trách tôi cho xem.
Diệp Nhi nửa chọc nửa ngăn, đùa với Ly Mạch. Chứ cô thừa biết, không có cách nào ngăn được Ly Mạch.
- Cô chỉ thích chọc tôi thôi. Tôi khônh nói với cô nữa.
- Thôi được, thôi được... Ly Mạch...
- Hả? Sao?
- ...cô thật tốt!
Diệp Nhi cười tinh nghịch. Ly Mạch cũng cười. Hai người vốn đã xem nhau như tỷ muội từ lâu. Lúc nào cũng lo lắng cho nhau. Có lẽ sự ức hiếp của Xuân Bình tỷ đã làm cho họ ngày càng gắn bó, công của Xuân Bình tỷ quả thật không nhỏ nha!
Lúc này, Xuân Bình tỷ quả thật xuất hiện. Vẫn điệu bộ năm xưa, hai tay chống ngang hông, lớn tiếng gọi:
- Ly Mạch... Diệp Nhi...
* * *

CHƯƠNG 2


- Ly Mạch... Diệp Nhi...
Nhìn thấy Xuân Bình, Diệp Nhi hớt hãi:
- Xuân Bình tỷ, chết chết!
Xuân Bình tỷ chạy về phía phía Ly Mạch và Diệp Nhi rồi dừng lại chỗ hai người đang đứng, mặt tươi cười:
- Đông rét thế này sao Ánh Tuyết tiểu thư dậy sớm vậy? Còn cô Diệp Nhi, Gia Cát đại nhân dặn mùa đông nha hoàn phải thức dậy trễ hơn một canh giờ, sao mới giờ này đã thức dậy rồi hả???
Cái giọng lanh lảnh của Xuân Bình nói nhỏ như nói bình thường, nói lớn như thì như là đang hét vậy.
- Thức trễ một canh giờ? Hèn gì nãy giờ tôi không thấy một nha hoàn nào! - Ly Mạch gật gù.
- Xuân Bình tỷ, tỷ giao cho tôi giặt hết quần áo, đương nhiên tôi phải dậy sớm một chút rồi. Nhiều đồ thế này đến tối chắc cũng chưa giặt xong... - Diệp Nhi thở dài, lắc lắc chậu quần áo đang ôm trên bụng, ra vẻ tội nghiệp.
- Được được được được. Tôi biết tỏng cô rồi. Ta sẽ nói Yên Yên giặt phụ cô một tay.
- Xuân Bình tỷ, tỷ đúng là người phụ nữ tốt bụng nhất phủ ta! - Diệp Nhi cười cười.
- Thôi không nói với hai người nữa. Tôi đi gọi mấy nha hoàn bên nhà bếp dậy. Hai người sáng hảo. - Nói rồi Xuân Bình đi khỏi, dáng đi vô cùng đặc biệt, chỉ có vịt bầu mới bắt chước được dáng đi vô cùng dí dỏm của cô.
Đợi Xuân Bình tỷ đi khỏi, Ly Mạch mới cất tiếng hỏi:
- Nè Diệp Nhi, sao Xuân Bình tỷ tốt với cô vậy?
- Từ hôm Xuân Bình tỷ gặp được ý trung nhân, tính tỷ ấy khác hẳn. Đối tốt với tất cả nha hoàn trong phủ chứ không phải riêng mình tôi đâu. - Diệp Nhi nói đến chuyện này thì vô cùng hào hứng, kể hết đầu đuôi cho Ly Mạch nghe.
Chuyện là, rằm vừa rồi nha hoàn trong phủ được Gia Cát Chính Ngã cho nghỉ phép buổi tối để đi xem hội Vọng Nguyệt Tất Niên. Xuân Bình tỷ và Diệp Nhi đi cùng nhau, cùng ngắm ánh trăng sáng vằng vặc, rung động lòng người. Xuân Bình kể cho Diệp Nhi nghe về việc cô thích Lãnh Huyết, theo đuổi Lãnh Huyết lúc trước khi Diệp Nhi và Ly Mạch vào phủ. Xuân Bình quen thân từ lần giải được hiềm khích với Ly Mạch, Xuân Bình lúc này chưa hẳn là tốt nhưng đã bớt đáng ghét hơn trước rồi.
Người ta nói:"Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại". Ông trời luôn đối tốr với người biết sửa chữa lỗi lầm của bản thân. Và ông trời đã an bày cho Xuân Bình tìm được ý trung nhân.
Chiếc đèn vừa thả xuống, Xuân Bình và Diệp Nhi cùng nhau xua nước cho nó đi ra xa. Cả một nhánh sông tràn ngập ánh sáng, đẹp mắt vô cùng. Thả đèn xong, cô thúc các nha hoàn về phủ. Xuân Bình tâm trạng đang tốt, suốt đường về cứ chốc chốc lại cười cười. Diệp Nhi hỏi nhỏ:
- Xuân Bình, tỷ sao vậy? Nãy giờ cứ cười không ngừng, thật khó hiểu!
- Tôi cười tôi ta đang mong ước muốn thành hiện thực. - Xuân Bình lại cười, khác hẳn vẻ đáng ghét của thường ngày.
- Đừng nói là tỷ cầu tình duyên trên chiếc đèn nhé?!
- Chính xác. Diệp Nhi, cô thật thông minh.
- Nhưng chẳng phải Lãnh Huyết thống lĩnh là của Ly Mạch rồi sao?
- Ta biết, thế nên ta không theo đuổi Lãnh đại ca nữa, ta cầu sẽ tìm được ý trung nhân trong năm nay.
- Khó nha, chỉ còn trên mươi ngày là hết năm rồi.
- Ừ nhỉ. Mà thôi, nếu ông trời có toại, chắc chắn trong ba ngày cũng tìm được.
Diệp Nhi cười trừ, cô thấy Xuân Bình si tình Lãnh Huyết như vậy, buông xuống được đã là rất mạnh mẽ rồi. Cô cũng mong Xuân Bình sẽ tìm được ý trung nhân như đã khẩn cầu.
Những tưởng cái điều Xuân Bình cầu chỉ là điều vọng tưởng, nào ngờ ba ngày sau, một thanh niên khôi ngô tuấn tú đến phủ Thần Hầu tìm gặp cô ấy. Khi gặp Xuân Bình, cậu ta rất vui, lại rất nghiêm túc. Ngay hôm sau gọi người đến phủ Thần Hầu gặp Gia Cát đại nhân để dâng sính lễ. Gia Cát đại nhân đồng ý, với điều kiện là nốt năm nay mới cho hai người thành thân, để Xuân Bình hoàn thành kỳ nhiệm và bàn giao hết công việc. Xuân Bình vô cùng hạnh phúc, từ hôm đó, cô đối xử rất tốt với mọi người, khi một người có tình yêu, họ sẽ thay đổi đến chóng mặt, điều này quả thật không sai một chút nào.
Nghe Diệp Nhi kể, Ly Mạch cũng rất mừng cho Xuân Bình.
- Nhất định khi tỷ ấy thành thân, tôi sẽ đến chúc phúc.
- Cả tôi nữa. - Hai người cùng cười.
Duy chỉ có người đang ngồi trên mái ngói nãy giờ nghe chuyện, gương mặt lại thoáng một chút buồn. Cây sáo ngọc trên tay cậu cầm bỗng dưng có một giọt nước rơi vào. Giọt nước vỡ tan, chỉ đọng lại một chấm nước nhỏ. Giống như tình yêu, khi nó tan vỡ, ký ức đau thương sẽ đọng lại, còn phút giây hạnh phúc có gắng níu giữ cũng không giữ lại được...

* * *

CHƯƠNG 3


Lời tác giả:
Hình như đã 4 ngày ta không đăng chương mới, thành thật xin lỗi mọi người. Ta sẽ trả nhanh nhất có thể nhé.:)
Đêm nay, là đêm trước ngày thành thân của Xuân Bình. Các nha hoàn của phủ có tổ chức một bàn tiệc chia tay Xuân Bình, cũng là chúc mừng hỷ sự của cô. Xuân Bình thống lĩnh đám nha hoàn này đã lâu nhưng chưa bao giờ thấy họ thân thiện như hôm nay.
- Chúng ta đã làm việc với nhau ở phủ Thần Hầu bao nhiêu năm nay, tuy không thân với mọi người nhưng ta luôn xem mọi người là những tỷ muội tốt. Đêm nay là đêm cuối cùng ta được làm việc chung với mọi người tại Phủ Thần Hầu, chúng ta nên cởi mở hơn. Nào, trong thời gian qua, mọi người có gì bất mãn hay muốn góp ý với ta hãy thẳng thắn trình bày. Ta sẽ nhận hết! - Nói xong, cô kính các chị em một ly rượu.
Diệp Nhi lúc này khẽ lấy tay thúc cô nương ngồi bên cạnh, nháy mắt một cái. Cô nương ngồi cạnh giống như được tiếp thêm dũng khí, đứng lên mở lời:
- Xuân Bình tỷ, hôm nay, muội đại diện cho các tỷ muội ở đây mở lời. Chúng ta tuy thân mà không thân, nhưng tình như tỷ muội, hơn cả người thân. Muội và các tỷ muội ở đây chỉ muốn nói với tỷ một câu thôi!
- Một câu?
- Xuân Bình tỷ, mọi người sẽ rất nhớ tỷ...
Nghe đến đây, Xuân Bình ứa lệ, các tỷ muội cũng đã rưng rưng. Cô gái nói xong, đã không kiềm được cảm xúc, ôm chầm lấy Xuân Bình, bật khóc như trẻ con. Khung cảnh thật sự vô cùng xúc động.
- Cảm ơn cô Tinh Nhi, cảm ơn tất cả mọi người. Ta cũng sẽ rất nhớ mọi người. Nhất định ta sẽ về thăm mọi người!
- Chắc chắn chứ? - Mọi người đồng thanh.
- Chắc chắn. - Xuân Bình mỉm cười, khung cảnh chia tay đã được lấp đi bởi tiếng cười giòn tan khắp khán phòng.
Chưa bao giờ Xuân Bình xúc động như lúc này, những người trước đây cô không ưa gì lắm lại đối rất tốt với cô. Hôm nay, có lẽ sẽ là buổi chia tay mà cô nhớ nhất trong cuộc đời cô.
* * *
Đêm nay, Xuân Bình không tài nào ngủ được. Không rõ là do cô đang vui vì sắp được xuất giá hay là cô đang buồn vì phải sắp phải xa những tỷ muội tuy lạ mà thân.
- Cộc... cộc...
Chợt có tiếng gõ cửa, tiếng gõ cửa này mạnh mẽ, không như tiếng gõ cửa nhẹ nhàng của Ly Mạch và Diệp Nhi khi nãy... - Là đàn ông!
- Xuân Bình, cô đã ngủ chưa?
Xuân Bình thốt lên khe khẽ:
- Là Lãnh Huyết công tử!
Cô bật dậy, nhanh chóng sửa lại quần áo, đầu tóc, chạy ra mở cửa.
- Mời Lãnh Huyết thống lĩnh vào ngồi chơi xơi nước. Chẳng hay công tử có việc gì tìm tôi?
Lãnh Huyết ngồi vào chiếc bàn đặt giữa căn phòng, đưa tay lấy ly trà Xuân Bình vừa rót đưa lên môi nhấp một cái.
- Cô sắp rời khỏi phủ Thần Hầu, cho nên ta có một món quà muốn tặng cho cô.
- Quà? - Xuân Bình tròn xoe mắt, rồi mặt nhanh chóng dãn ra - Thế thì tốt quá, chỉ cần là quà của công tử, tôi đều rất vui.
Lãnh Huyết đưa tay vào ngực áo, lấy ra một chiếc khăn tay.
- Đây là chiếc khăn tay mà tôi thích nhất. Trước đây, tôi thấy cô rất thích chiếc khăn tay này, nay tôi tặng cho cô.
Xuân Bình ngướng lệ, nhớ lại lúc cô nhờ Ly Mạch đi trộm khăn, cô lại thấy có lỗi với Ly Mạch, càng có lỗi với Lãnh Huyết. Chiếc khăn tay khá đơn giản, hoạ tiết chính là một cành bạch mai nở rộ được thêu bằng ô lụa ở góc của chiếc khăn trên nền vải lụa trắng thanh tao. Xuân Bình thật sự rất thích, cô mỉm cười:
- Đa tạ Lãnh Huyết thống lĩnh, tôi rất thích món quà này, tôi sẽ luôn mang theo nó bên người, thấy vật như thấy chủ, không bao giờ quên.
- Tôi về phủ trước, cô ngủ sớm đi. - Lãnh Huyết không biết nói gì, tìm cách rời đi.
- Được, để tôi tiễn huynh.
Lãnh Huyết rời khỏi phòng Xuân Bình, mới chợt nhớ ra một việc quan trọng.
- Quên mất, mình vẫn chưa chúc phúc cho bọn họ...
Cậu đưa tay lên định gõ cửa nhưng lại thôi.
- Chắc cô ấy đã đi ngủ rồi.
Lãnh Huyết trở về phủ, cậu không biết rằng, người trong phòng vẫn ngồi đó nhìn chiếc khăn mùi soa trên tay mà mỉm cười.
Xuân Bình tuy đã nói là cô sẽ không theo đuổi Lãnh Huyết nữa. Tuy nhiên, tình cảm sâu đậm cô đã dành cho Lãnh Huyết thì ngày một ngày hai khó mà mai một!
* * *

CHƯƠNG 4


- Oáp...
Một tiếng ngáp lớn phá tan bầu không khí tĩnh lặng của buổi sáng đầu xuân.
- Nè, sao huynh ngáp to vậy? Tối qua không ngủ được à? - Thiết Thủ đi đến tiền viên của Phủ rồi ngồi xuống chiếc bàn đá đặt giữa sân. Truy Mệnh cũng đang ngồi ngồi ở đây uống trà, ra vẻ mỏi mệt lắm.
- Làm sao mà ngủ được. Tối qua công chúa bắt tôi chọn quần áo cả đêm để hôm nay đi dự hỷ sự của Xuân Bình đấy. - Truy Mệnh nốc cạn chén trà, gục đầu xuống bàn, thở dài.
- Nhắc mới nhớ. Y Y sáng sớm đã đi đâu rồi. Tôi tìm nãy giờ mà không thấy. Hay là cô ấy ra ngoài rồi?
- Không phải tìm nữa. Sáng sớm "Tứ đại phu nhân" đã khoác tay nhau đi ăn cưới rồi.
- Ồ, thì ra là vậy. Mà khoan, nha hoàn của phủ cũng đi hết rồi à?
- Còn phải hỏi!
- Nếu vậy chẳng phải chúng ta phải nhịn cơm sao?
- Tự nấu mà ăn thôi. Thế thúc đã cho tất cả nha hoàn nghỉ một ngày để đi lễ thành thân của Xuân Bình rồi.
- Vậy chúng ta đến chỗ Kiều Nương ăn đi. Cũng một thời gian rồi chúng ta vẫn chưa đến đó.
Lãnh Huyết từ đâu đến cũng ngồi xuống bàn:
- Minh Nguyệt lầu hôm nay không kinh doanh, bởi sáng sớm Thế Thúc và Kiều Nương đã đi làm chủ hôn cho Xuân Bình rồi.
Truy Mệnh ôm đầu:
- Uống trà thay cơm vậy. Lâu mới tuyệt thực một lần, chắc không chết được đâu.
Thiết Thủ đột nhiên mắt loé sáng, reo lên:
- Chẳng phải chúng ta còn Vô Tình sao? Vô Tình nấu ăn rất giỏi mà?
- Ai nói với huynh vậy? Có chắc không đó?
- Chắc. À mà cũng chỉ nghe Ly Mạch nói thôi, chứ lúc họ ở chỗ Mộ Tuyết, tôi đâu có ở đó.
- Ây da. Lúc đó huynh ấy mất trí, bây giờ nhớ lại ký ức rồi, làm sao có thể nấu ăn ngon như thế được.
Lãnh Huyết đồng tình:
- Tôi chưa thấy Vô Tình nấu ăn bao giờ.
- Theo tôi thấy, cứ qua Tiên Hạc Ti ăn cơm đi. Nhờ họ nấu thừa ra bốn phần cho bốn người chúng ta là được rồi. - Truy Mệnh lại uống cạn một ly.
- Nhưng tôi không thân người bên Tiên Hạc Ti.
- Lãnh Huyết thân với Hồ Điệp và Hải Đường bên đó, huynh ấy lên tiếng chắc chắn là gạo nấu thành cơm. - Mặt Truy Mệnh đột nhiên biến sắc, gian xảo vô cùng. - Thôi không phải tính nữa, quyết định như thế đi, tôi đi ngủ bù tối qua đây. Oáp...
Truy Mệnh đứng dậy bước đi, Thiết Thủ cũng đi theo:
- Này này. Đợi tôi với. Chúc huynh may mắn, Lãnh Huyết.
- Khoan đã, sao lại là tôi? - Mặt Lãnh Huyết đơ ra, tay chỉ vào bản thân. Vô cùng buồn cười.
* * *
- Thật sự mình phải xuống nước để sang đó sao? - Lãnh Huyết chân bước đến Tiên Hạc Ti mà lòng vẫn đắn đo. - Hay là cứ ra chợ mua vài cái màn thầu về cho họ? Mà không được, Vô Tình không thích ăn màn thầu... Ừ nhỉ, tìm Vô Tình xem sao.
Đột nhiên Lãnh Huyết thấy Vô Tình đang đi ở đằng trước, đúng là may mắn. Lãnh Huyết gọi to.
- Vô Tình!
Vô Tình dừng chân, quay người lại, hỏi:
- Có việc tìm tôi?
- Phải. Trưa nay nha hoàn của phủ đã nghỉ hết, mà ba chúng tôi lại không biết nấu ăn...
- Tôi cũng biết đôi chút, trưa nay cứ để tôi nấu.
- Vậy thì tốt rồi. Mà huynh đang đi đâu vậy?
- À, vừa có người báo án, tôi định đến hiện trường khảo nghiệm một chút. Huynh có muốn đi cùng không?
- Có án mới à? Cụ thể thế nào?
- Gia đình nạn nhân là người Từ Châu đến đây sinh sống, vừa đến được đây ba ngày thì gia đình bị thảm sát. Có người báo lại là các thi thể đều bị mất đi đầu. Tình hình cụ thể thì tôi chưa nắm được.
- Được. Tôi và huynh cùng đến đó.
* * *
CHƯƠNG 5


Vô Tình và Lãnh Huyết dừng chân trước một căn nhà nhỏ, cổng đóng kín, có dán niêm phong của Phủ Thần Hầu. Vệ binh chào họ rồi báo cáo tình hình sơ bộ của hiện trường. Hai người xé phong, bước vào bên trong xem xét.
- Quả thật là tàn độc! - Vô Tình lắc đầu.
Khuôn viên bên trong gần như là khép kín, tường cao gần trượng, máu me phủ kín. Sân nhà khá rộng, có 3 xác ngổn ngang ở giữa sân, còn 2 xác nằm phía bên trong nhà. Và tất cả đều không có đầu!
Sau khi đi xung quanh nhà kiểm tra, Vô Tình hỏi Lãnh Huyết:
- Huynh nghĩ thế nào?
- Người trong nhà quần áo trơn láng, chắc chắn trước khi dọn đến đây thuộc dạng giàu có. Căn nhà mới này cũng khá tươm tất, nếu là nông dân bình thường, không mua căn nhà đắt thế này để sống tạm qua ngày đâu.
- Biết đâu họ định định cư ở đây lâu dài?
- Có thể là thế, cũng có thể không phải như vậy. Việc này chúng ta cần phải điều tra thêm. Tôi thấy nên đợi Thế Thúc về rồi hỏi xem Thế Thúc nghĩ thế nào.
- Được, vậy bây giờ chúng ta hãy sang hỏi chuyện một số nhà gần đây xem có manh mối gì không. T
- Hẹn gặp ở phủ Thần Hầu!
* * *
- Truy Mệnh à, đừng ngủ nữa, dậy đi. - Thiết Thủ không ngừng lay Truy Mệnh.
- Đằng nào cũng không có việc để làm, cho tôi ngủ thêm một lát đi. - Mệnh cựa nguậy nhưng vẫn nằm trên giường - Huynh làm sao biết được nỗi khổ của người bị thiếu ngủ như tôi.
- Mặt trời đã gần lên đến đỉnh đầu rồi, đừng ngủ nữa. Thức dậy ra phố với tôi đi!
- Để làm gì?
- Hôm nay là mồng một Tết nguyên đán đấy. Huynh quên rồi à? Huynh phải ra phố mua ít quà cho Tử La công chúa chứ.
- Mồng một? Đừng đùa mà!
- Huynh không tin à? Hôm nay là hỷ sự của Xuân Bình, là mồng một đầu năm đấy. Huynh ra sảnh đường mà xem, từ sáng đến giờ đã bao nhiêu người đến biếu quà Tết cho phủ chúng ta rồi.
- Không được. Quên bén đi mất. Huynh ra cửa trước đợi tôi. Tôi ra ngay.
Truy Mệnh nhanh chóng bật ra khỏi giường, chạy như bay đi rửa mặt. Thật ra đêm rằm tháng chạp, cậu đã hứa với Tử La vào ngày mồng một đầu năm sẽ tặng cho cô một món quà thật "hoành tráng" trong lúc ngắm trăng.
Phố mua bán buổi đầu xuân nhộn nhịp hẳn ra, câu đối đỏ, đèn lồng đỏ treo khắp nơi. Hoa đào nở rộ rơi đầy sân nhà. Thiết Thủ và Truy Mệnh đi dọc theo các sạp bán đồ chơi nhưng chẳng tìm được thứ vừa ý.
- Y Y không thích mấy thứ đồ chơi thế này, theo huynh thì tôi nên tặng muội ấy thứ gì đây?
- Tôi vẫn chưa nghĩ ra quà để tặng cho Tử La, tâm trí ở đâu mà nghĩ giúp huynh.
- Không phải Tử La rất thích những thứ như chong chóng, hình nhân ngộ nghĩnh sao? Huynh tặng những thứ đó là được rồi.
- Những thứ đó tôi tặng nhiều rồi, bây giờ lại tặng cô ấy sẽ cảm thấy vô cùng nhàm chán đó.
- Kìa, huynh nhìn xem. Đằng kia có gì mà đông người quá vậy.
- Đến đó xem thử là biết ngay thôi mà.
Hai người đi đến chỗ đám đông đang tụ tập thì Truy Mệnh nhìn thấy quan phục của phủ Thần Hầu lẫn trong đám đông. Hóa ra đó là Hải Đường và Hồ Điệp.
- Nè, trong đó có gì mà hai người chen nhau để xem vậy? - Truy Mệnh tò mò hỏi.
- Là thủy tinh Cao Li đó Truy Mệnh công tử. - Hồ Điệp và Hải Đường đồng thanh.
- Thủy tinh Cao Li? Là cái gì vậy?
- Ông ấy là thợ thổi thủy tinh nổi tiếng của Cao Li, ông ấy đang đến đây bán chỉ có một buổi sáng hôm nay thôi. Món nào cũng rất đẹp, nhưng đắt quá, chúng tôi không dám mua chỉ đứng xem thôi. - Hồ Điệp nói bằng giọng nuối tiếc.
- Để tôi xem thử thế nào. - Truy Mệnh nói rồi chen vào đám đông.
Thiết Thủ thấy Hồ Điệp và Hải Đường thích thú như vậy, cậu nghĩ Y Y cũng sẽ rất thích cho xem.
- Có đắt tiền lắm không vậy?
- Đắt lắm, món nhỏ 10 lượng bạc, món lớn đến 20 lượng. - Hồ Điệp lắc đầu.
- -Wa-, sao đắt vậy?
- Có một con thiên nga bằng thủy tinh tráng bạc trong lòng nhìn vô cùng lấp lánh giá đến 5 lượng vàng đó Thiết Thủ công tử. - Hải Đường cải biện.
Lúc này, Truy Mệnh lú cái đầu bù xù ra khỏi đám đông gọi Thiết Thủ.
- Thiết Thủ, những thứ nayỳ quả thật rất đẹp. Mua một cái cho Y Y của huynh đi.
- Tôi cũng có ý này. - Thiết Thủ tươi cười rồi cũng chen vào đám người đông đúc.
Từ hình thù thiên nga đến hoa đào, hoa đỗ quyên, cát tường,... được thổi bằng thủy tinh vô cùng tinh xảo. Thủy tinh cũng thuộc loại thượng hạng, dày nhưng không bị đục, nhìn vô cùng đẹp mắt.
- -Choa-, đẹp thật đó. - Thiết Thủ buộc miệng thốt lên.
Hai người xem xét một hồi, Thiết Thủ quyết định mua một con bò cạp bằng thủy tinh cho Y Y với mong muốn, cô hãy dùng độc thủ để làm việc tốt. Còn Truy Mệnh mua cho Tử La một cái hoa đỗ quyên bằng thủy tinh có màu hồng nhạt. Hai người vừa định rời khỏi thì thấy Trương Đại Chính - thống lĩnh mới của Lục Phiến Môn kế nhiệm Vu Xuân Đồng - cũng ghé vào. Điều ngạc nhiên là thiên nga tráng bạc giá 5 lượng vàng đã bị hắn ta mua.
- Tên họ Trương này đúng là hi sinh cho tình yêu thật đó, ai là kẻ hắn thương chắc sẽ hạnh phúc lắm. - Truy Mệnh nhìn Trương Đại Chính với cặp mắt ngưỡng mộ.
- Biết đâu hắn mua về trưng bày thôi thì sao. Nhưng tôi và huynh mua quà tuy không đắt như hắn, Y Y và Tử La cũng cảm thấy hạnh phúc rồi mà.
- Chí phải. - Truy Mệnh quay sang phía Hồ Điệp và Hải Đường - Mà trưa nay Tiên Hạc Ti định cho bốn người chúng tôi ăn món gì vậy?
Hồ Điệp và Hải Đường ngạc nhiên:
- Huynh nói thế là có ý gì?
- Thì sáng nay Lãnh Huyết đã qua bên đó nhờ mọi người nấu hộ một bữa cơm cho chúng tôi mà.
- Làm gì có! Nếu thật sự Lãnh Huyết thống lĩnh có đến tìm Tiên Hạc Ti thì cả Tiên Hạc Ti đã ầm ầm lên hết rồi. - Hải Đường lắc đầu nguầy nguậy.
- Lạ nhỉ? Chẳng lẽ Lãnh Huyết quên rồi? - Truy Mệnh đưa tay gãi cằm, ra dáng suy tư.
- Chắc là huynh ấy đã gặp Vô Tình và nhờ Vô Tình nấu ăn rồi. Cho nên mới không đến Tiên Hạc Ti. Cảm ơn hai người, Hồ Điệp, Hải Đường. Chúng tôi về trước đây. - Thiết Thủ mỉm cười.
Thiết Thủ và Truy Mệnh khoác tay tay nhau về phủ. Thiết Thủ nhìn không ngừng vào món đồ gói giấy cẩn thận trên tay, miệng cứ tủm tỉm, hỏi Truy Mệnh:
- Theo huynh, Y Y có thích món quà này của tôi không?
- Tôi không biết, nhưng chắc chắn Tử La sẽ rất thích món quà này của tôi. - Truy Mệnh cười ha ha. Gương mặt vô cùng hạnh phúc, giống như một người được tặng quà chứ không phải cậu là người tặng vậy...
* * *

CHƯƠNG 6


Vừa bước vào bên trong hoa viên, Truy Mệnh và Thiết Thủ đã nhìn thấy một toán nữ bổ đầu đang tranh nhau vào nhà bếp... À không, nói cho đúng thì phải là "nhìn vào nhà bếp".
- Sao náo nhiệt vậy? - Thiết Thủ không rõ đang ngây thơ hay cố tình giả ngây nữa.
- Huynh còn hỏi sao? Mùi thức ăn thơm thế này cộng với đám nữ nhi tranh giành nhìn ngó kia thì chỉ có một khả năng là Vô Tình đang nấu ăn trong đó thôi. - Truy Mệnh ôn tồn giải thích, đồng thời lấy tay lay nhẹ một nữ bổ khoái đang đứng vòng ngoài của đám đông:
- Có chuyện gì bên trong đó vậy?
Cô gái bất ngờ giật thót mình nhưng khi thấy đằng sau là Truy Mệnh và Thiết Thủ, thái độ cũng bình tĩnh hơn một chút.
- Bên trong, Vô Tình công tử đang trổ tài nấu ăn thư Truy Mệnh công tử.
Truy Mệnh mỉm cười gật đầu ra vẻ hiểu chuyện, quay sang nói nhỏ vào tai của Thiết Thủ:
- Huynh thấy chưa? Tôi nói có sai đâu. Tôi đếm một, hai, ba chúng ta cùng giải tán đám đông này nhé. Một... Hai... Ba!
Cả hai cùng hét to:
- Gia Cát đại nhân đến!!!
Ngay lập tức, đám đông tản ra khắp mọi nơi, dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chạy ra khỏi đó. Trong chốc lát, đám đông trăm người chỉ còn lại hai cái bóng.
Truy Mệnh cười ngặt ngẽo:
- Hình như lần nào, chiêu thức này của tôi cũng có hiệu quả.
Thiết Thủ đã vào trong tự bao giờ, bỏ lại một con khỉ đang đắc ý trước cửa nhà bếp.
- Tôi không ngờ huynh cũng biết nấu ăn đấy. Trông ngon quá! - Thiết Thủ suýt xoa nhìn mấy đĩa thức ăn bày biện trên chiếc bàn gỗ ở góc bếp.
Truy Mệnh nhanh tay lấy một mẩu thịt kho cho vào miệng.
- Đúng là ngon thật đó! Nếu sau này huynh không định làm bổ khoái nữa thì hãy vào Minh Nguyệt lầu làm đầu bếp đi, tôi sẽ đến ăn mỗi ngày. - Truy Mệnh nhắm mắt ngẩng đầu ra vẻ thưởng thức, Lãnh Huyết nhìn Vô Tình nấu nãy giờ đã cảm thấy đói, nhìn thấy điệu bộ cuẩ Truy Mệnh quả thật không thể kìm lòng.
- Có thật là ăn được không vậy? - Lãnh Huyết gắp một ít đậu xào lên, đưa mắt xem xét.
- Thôi đừng làm trò nữa, chúng ta ăn xong còn phải đi tra án đấy. - Vô Tình xua tay.
* * *
Mọi người quay lại hiện trường khi trời đã xế bóng, may mắn hình như vẫn chưa mỉm cười với bốn người bổ khoái.
Truy Mệnh thở dài:
- Cả buổi trưa vẫn chưa tìm được manh mối nào hết, Chúng ta đang bế tắc có đúng không?
Lãnh Huyết đáp lời:
Chẳng phải manh mối đang ở trước mặt đó sao, huynh còn muốn tìm cái gì nữa?
- Trước mặt à?
- Hôm trước tôi và huyh đến, ngôi làng này có vắng vẻ như thế này không? - Thiết Thủ đã hiểu được ý Lãnh Huyết nói, gợi ý cho Truy Mệnh.
Mệnh giờ mới hiểu ra, gật gù:
- Phải ha! Nếu vậy chúng ta cần phải tìm ra nguyên nhân tại sao nơi đây không còn một bóng người trước, có đúng không? Vậy chúng ta phải bắt đầu từ đâu đây?
Trước mắt chúng ta phải về tham khảo ý kiến của Thế Thúc đã, vì Vô Tình vừa mới nhặt được một lọ thuốc lạ ở nơi đặt các thi thể, có thể lọ thuốc này là manh mối quan trọng có ích cho việc chúng ta tìm được mọi người trong làng đấy. - Thiết Thủ kéo Truy Mệnh đi, vừa đi vừa nói. - Bây giờ về phủ trước đã, tôi lại cảm thấy đói rồi.
Lãnh Huyết đi trước vẫn lạnh lùng bước đi, ôm thanh kiếm trên ngực, miệng khẽ mỉm cười nghĩ thầm:"Còn tôi thì nhớ Ly Mạch sắp chết rồi đây!"...
* * *

CHƯƠNG 7


Thời tiết trong xanh báo hiệu một ngày may mắn đối với phủ Thần Hầu.
Bốn nam bổ khoái sáng nay trong lúc đi tra án đã phát hiện một nghi vấn, một nghi vấn lớn có liên quan đến cái chết của gia đình di cư xấu số.
Chợ phố đã quá rằm tháng giêng, thế nhưng thương khách vẫn tấp nập như dịp lễ. Trấn nhỏ huyên náo, tấp nập người mua kẻ bán. Hôm nay bốn nam bổ khoái sẽ đi đến vùng lân cận để mở rộng phạm vi điều tra, tìm kiếm thêm manh mối. Bởi thế, ngay từ sáng sớm Ly Mạch đảm đang đã thức dậy từ sớm chuẩn bị cho cả bốn huynh đệ điểm tâm và cả cơm nắm đi đường. Bốn người chia làm bốn nhóm để đi theo 4 hướng, mở rộng bán kính điều tra thêm 4 dặm. Họ ghé khắp mọi nơi để dò hỏi tin tức về gia đình di cư thế nhưng vẫn không thu được bất cứ thông tin nào khác ngoài ba từ : "Tôi không biết!". Tưởng chừng đã đi vào bế tắc thì Truy Mệnh phát hiện một thương nhân có biểu hiện kì lạ ở phía Đông Bắc Thạch Trấn.
Người thương nhân có vóc người khá bụ bẫm, áo gấm mặt trợn. Đã vậy, hắn còn có những biểu hiện lấm la lấm lét dễ gây sự chú ý, nhất là với những cặp mắt nhạy bén của bổ khoái. Suy đoán được có vấn đề, Truy Mệnh âm thầm bám theo.
- Quần áo bóng bẩy, giày lại lấm bẩn bùn đất thế kia, đúng là không thể tin đ. - Truy Mệnh lẩm bấm, lúc này cậu đã chọn được một vị trí quan sát khá tốt - trên nóc nhà của một phú lão.
Tên thương nhân dừng lại trước một ngôi miếu nhỏ ở ven đường rồi lấy từ trong túi áo ra một túi vải đặt đằng sao đĩnh hương. Sau đó, hắn lại phía sau ngôi miếu, lấy ra một bao tải khá to đặt lên ngựa, phi nước đại rời đi. Lúc này, Truy Mệnh mới rời chỗ nấp, lúc mở túi vải lụa trong ngôi miếu kia mới phát hiện, trong đó toàn là đĩnh bạc. Đoán biết chắc sẽ có người đến lấy, Truy Mệnh dùng khinh công, nhảy lên ngồi trên một nhánh cây cổ thụ đằng sau ngôi miếu. Được các tán lá tre che khuất, chỗ Truy Mệnh ngồi nếu không nhìn kỹ, khó nhìn ra được đằng sau có người đang ẩn nấp.
* * *
- Không hiểu sao đến giờ này Truy Mệnh ca ca vẫn chưa quay về. - Tử La nhìn lên bầu trời đầy sao, than thở. Cô nàng mệt mỏi ngả lưng về phía bên trái, tựa đầu vào vai Y Y, nói tiếp:
- Các cô nghĩ xem có khi nào Truy Mệnh xảy ra chuyện gì rồi không?
Ly Mạch vỗ nhẹ vài cái vào vai Tử La, mỉm cười mà nói:
- Cô đừng lo, chắc chắc không có chuyện gì xảy ra đâu. Trong Tứ đại bổ khoái thì khinh công còn ai giỏi hơn được huynh ấy chứ? Không nói về đánh nhau, chạy cũng đã áp đảo kẻ địch rồi.
Y Y cũng an ủi Tử La phần nào:
- Phải đấy, cô đừng quá lo lắng. Nên đi ngủ sớm đi, không thì sau này sẽ bị xuống sắc, hoàng thượng sẽ bắt về Hoàng cung đó.
- Vậy hai người tiếp tục ngắm sao, tôi đi ngủ trước nhé. - Tử La đứng dậy, vươn vai ngáp một cái rõ dài rồi quay về phòng.
Khi không còn nghe tiếng bước chân nữa, Ly Mạch mới hỏi nhỏ Y Y:
- Y Y, tình hình như thế nào rồi? Đã tìm được Truy Mệnh công tử chưa?
Y Y lắc đầu ngán ngẩm:
- Vẫn chưa. Thế Thúc đã phái người cải trang đi tìm khắp 5 dặm xung quanh đây rồi. Có thế đặt giả thiết, lúc huynh ấy đã truy đuổi tên tội phạm đã rời khỏi phạm vi điều tra. Để mở rộng tìm kiếm thì cần nhiều người hơn nữa, nhưng điều quá đông người đi thì Thế Thúc sợ là sẽ gây sự hoang mang cho bá tánh.
- Vậy chúng ta phải làm sao đây, ngồi chờ tin tức thôi sao?
- Không đâu, có thể Truy Mệnh vẫn không sao. Từ lúc mất tích đến giờ chỉ khoảng chín canh giờ. Có thể huynh ấy chỉ thấy trời khuya quá nên ngủ ở quán trọ nào đó thôi.
- Hi vọng là vậy, Truy Mệnh và công chúa chỉ mới yên ổn chưa bao lâu, tôi cũng không muốn họ phải chia li thêm nữa. - Ly Mạch lúc này rất xúc động, mắt đã ngận nước. Bầu trời vẫn đầy sao, đèn lồng vẫn sáng đỏ nhưng vẻ yên tĩnh của phủ Thần Hầu đã không còn nữa, thay vào đó là không khí nặng trĩu...
- Thế Thúc hãy để con đi tìm Truy Mệnh. - Giọng của Lãnh Huyết phá tan bầu không khí im lặng.
- Không được, bây giờ đã khuya, con có đi tìm cũng không có kết quả gì đâu. Sáng ngày mai, con sẽ đi cùng Vô Tình và Thiết Thủ tiếp tục điều tra và tìm Truy Mệnh.
- Nếu đã như vậy chúng ta đi ngủ dưỡng sức trước đã, để ngày mai còn đi tìm Truy Mệnh. - Vô Tình gật gù, tán thành quan điểm của Gia Cát đại nhân, cậu đứng dây, kéo Lãnh Huyết cùng đi về phủ.
Thiết Thủ cũng đứng dậy, chào Thế Thúc rồi bước nhanh theo Tình. Thật ra, Thủ đã nghĩ được quãng đường Mệnh đã đi, cậu đã định đi theo nhưng lúc đó mặt trời đã xuống núi nên đành ngậm ngùi quay về. Bởi quãng đường Mệnh đi chính là quãng đường về nhà của Y Y...

Mã Đằng
[email protected]

npackr 发表于 28-3-2020 15:03

THIẾU NIÊN TỨ ĐẠI DANH BỔ
Tiếp tác Tứ Đại Danh Bộ
Mã Đằng
* * *
Phủ Thần Hầu - Khí Tết Lan Toả

Ngoại truyện này "thất thực tam hư" nhé cả nhà. Cái này cho các bạn đọc đỡ buồn mấy ngày Tết nhàm chán, hiểu thêm vê một chút phong tục đón Tết của người Trung Hoa qua những hiểu biết của ta.

Tiết trời se lạnh, trăm hoa đua sắc, trời trong xanh lác đác vài đám mây vỡ. Một buổi sáng đầu xuân an lành tại phủ Thần Hầu. Hôm nay đã là ngày 29. Chỉ còn chốc nữa thôi, một năm mới sẽ đến, mong đó là một năm nhiều may mắn và thái bình, thịnh trị.
Sáng nay, Truy Mệnh đã đi cùng với Tử La đi phát gạo cho dân nghèo. Đây là hoạt động mà năm nào phủ Thần Hầu cũng tổ chức từ 2 - 3 lần. Thường thì Tết Nguyên Đán, Tết Nguyên Tiêu và Tết Đoan Ngọ sẽ được tổ chức tại gốc trâm mốc đầu phố. Người dân kéo đến rất đông, Tử La, Truy Mệnh và ba người khác thuộc Tiên Hạc Ti làm việc luôn tay mà vẫn không kịp lượt người vẫn ùn ùn kéo đến. Quả thật nơi đây còn không ít người nghèo, nhưng không đến nỗi như năm nay, trời khô hạn mùa màn thất bác. Mặc dù thiên tử đã mở kho lương cứu tế dân chúng nhưng vẫn đói kém khắp nơi.
Phủ Thần Hầu hằng năm có rất nhiều lễ, nơi đây không chỉ là một cơ quan hành chính quản lí trật tự xã hội mà giống như một ngôi nhà chung vậy. Và đương nhiên dịp Tết chính là dịp phủ Thần Hầu trên dưới đều bận rộn.
Gia Cát Chính Ngã và Kiều Nương thì đi vẩy mộ của các danh bổ đã không may hi sinh trong lúc thực thi nhiệm vụ. Nơi đây cách phủ Thần Hầu khoảng một dặm. Khu mộ là một rừng trúc âm u và tĩnh mịch, người qua lại rất hiếm. Đơn giản vì nơi này có đến hàng trăm bia mộ, nghĩ cũng không dám nghĩ đến, huồng hồ là đi qua nơi này.
Lãnh Huyết, Vô Tình và Thiết Thủ thì tranh thủ dán câu đối, treo đèn lồng đỏ khắp phủ Thần Hầu. Ly Mạch thì cùng Diệp Nhi ra chợ mua trái cây. Hằng năm cứ đến Tết Nguyên Đán, phủ Thần Hầu phải mua đến hai đến ba tạ quả kim quất, một loại quả mang đến sự may mắn. Thường khi, việc này vẫn là của Xuân Bình đảm nhiệm.
- Năm nay không được đón Tết cùng phủ Thần Hầu, chắc hẳn tỷ ấy buồn lắm nhỉ? Đây lại là lần đầu tiên tôi được đón trừ tịch ở phủ Thần Hầu, không có tỷ ấy thật là buồn! - Diệp Nhi nói với Ly Mạch.
- Đúng vậy, mới xa tỷ ấy mấy hôm tôi đã cảm thấy nhớ cái giọng lảnh lót của tỷ ấy rồi. - Ly Mạch thở dài.
- Chắc chắn mồng hai tỷ ấy sẽ về mà. Nhưng tôi cũng mong Xuân Bình tỷ sống hạnh phúc ở ngôi nhà mới là được rồi. Tỷ ấy giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi vẫn chưa đền đáp cho tỷ ấy.
- Vậy thì ngày mai đến hỷ sự của tỷ ấy, cô gửi lì xì to một chút đi. - Ly Mạch mỉm cười trêu chọc.
- Đương nhiên rồi, đến lượt cô nhắc tôi sao? - Diệp Nhi thúc vào vai Ly Mạch, tươi cười. Giỏ củ cải trên tay đã không còn cảm thấy nặng nữa.
- Nhắc mới nhớ nha, cô định bao giờ mới đi tìm nam nhân của đời cô đây? - Ly Mạch che miệng cười khúc khích, mặt Diệp Nhi biến sắc, từ màu trắng phớt do tiết lập xuân đã chuyển thành đỏ ửng.
- Cô chỉ giỏi trêu tôi mà thôi. Tôi đã có ý trung nhân rồi đấy nhé!
- Có rồi sao? Là ai vậy? - Ly Mạch tròn xoe mắt.
Diệp Nhi chớp được cơ hội, nhanh chóng trả đũa:
- Trời đã gần trưa rồi kìa, đi nhanh lên chúng ta còn phải làm bánh củ cải nữa đó!
Diệp Nhi chạy một mạch, khiến Ly Mạch phải với theo:
- Này DIệp Nhi, tôi nói cho cô biết, để cho tôi biết được là ai tôi sẽ tác hợp cho hai người đó. Chờ tôi với!
Về phần Y Y, cô vẫn đang loay hoay dưới nhà bếp giúp mọi người chuẩn bị thức ăn.
- Này, cái đó để tôi làm cho. Cứ để tôi, cứ để tôi. - Y Y nhấc con dao, chạy đến chỗ đế từ nhỏ cô đã phải mồ côi, việc gì cũng phải tự lực nên việc nội trợ đối với cô là vô cùng dễ dàng. Mấy nha hoàn trong bếp phải suýt xoa:
- Việc bếp núc Y Y tỷ thật là khéo léo. Giỏi giang như tỷ chúng tôi phải học theo nhiều rồi.
- Các cô yên tâm, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ đến phụ mọi người một tay.
- Ấy ấy, tỷ là danh bổ của Tiên Hạc Ti, sao làm công việc nhà bếp này được. Hôm nay tỷ xuống phụ giúp chúng tôi đã tốt lắm rồi. Thôi tỷ làm hộ bọn cá này nhé, để chúng tôi chuẩn bị màn thầu và kim nguyên bảo. Vài canh giờ nữa là đến đêm trừ tịch rồi.
Năm nay, nhân sĩ của phủ trở về cố hương không nhiều, có người thì đã nhanh chóng trở về sớm để được cùng đón đêm trừ tịch cùng mọi người trong phủ, cùng mọi người nói câu chúc mừng trong thời khắc năm mới sang.
Chiều xuân mát mẻ, tứ đại danh bổ mỗi người một hướng về thăm cố hương. Lãnh Huyết thì quay trở về nơi tộc sói của cậu bị diệt vong và đến thăm nghĩa phụ của cậu cùng Ly Mạch. Vô Tình thì trở về căn nhà của phụ mẫu quá cố chịu cảnh thảm sát trước kia, nơi này hằng năm cậu vẫn trở lại để thắp hương cho cha và mẹ. Tuy nhiên, vào năm nay cậu đi cùng với Diệp Nhi do sự ghép đôi của Ly Mạch. Thiết Thủ và Truy Mệnh, một người quay về phủ cũ trước đây làm bổ đầu, một người cùng người trong mộng đến thiết kiến hoàng thượng - người cha vợ tương lai. Sở dĩ làm vậy, bới cả hai người sớm đã không còn nhớ đến nơi đã từng sinh ra nữa.
* * *
- Y Y, sao tỷ không về cùng Thiết Thủ công tử? - Đám nha hoàn làm việc ở bếp mới rảnh một chút đã vây lại hỏi Y Y.
Y Y mỉm cười thân thiện, lấy tay đặt lên vai một nha hoàn đang đứng trước mặt mình:
- Nếu tôi đi rồi, các cô làm hết những công việc này sẽ cực lắm, tôi muốn giúp mọi người một tay. Vả lại, chỗ huynh ấy đi là là chốn quan trường, nữ nhi lạ mặt không thể tùy tiện vào được!
- Y Y, tỷ tốt với chúng tôi quá, Thiết Thủ công tử thật biết chọn phu nhân mà.
Y Y cười to, vừa cùng mọi người làm màn thầu nhân cá, vừa kể lại cho mọi người nghe quá trình chinh phục Thiết "đầu sắt" đầy thú vị của cô.
* * *
- Vô Tình công tử, đây là ngôi nhà huynh từng ở à? - Diệp Nhi với vẻ trầm trồ. Hình như là ngạc nhiên lắm.
- Đúng vậy. Mười tám năm trước, gia đình tôi cũng thuộc vào loại khá giả trong vùng. Nhưng sau đại nạn diệt vong đã ập xuống gia đình tôi. May sao nhờ có Gia Cát đại nhân cứu giúp, tôi mới được toàn mệnh đến hôm nay. - Vô Tình không rời mắt khỏi căn nhà khá lớn nhưng rêu phủ đầy tường, tơ nhện kín bung kể lại bi kịch năm đó cho Diệp Nhi nghe.
- Tôi không nghĩ Vô Tình công tử lại có một quá khứ bi kịch đến như vậy. Nếu tôi là công tử, chắc tôi đã không có nghị lực để sống đến hiện tại như công tử.
- Không nhờ Thế thúc tìm được đại phu giỏi nối lại kinh mạch cho tôi, có lẽ tôi đã tàn phế suốt đời. Tuy vậy, trong lúc tuyệt vọng đó, tôi đã luyện được Vô Tình Minh Khí, giúp ích rất nhiều cho việc truy bắt kẻ phạm tội về quy án. Trong cái rủi ấy vẫn có cái gọi là may mắn mà. Đúng không?
- Vô Tình công tử nói chí phải. - Diệp Nhi cười tươi. Đã lâu cô không cười tươi như vậy. Người có thể làm cô cười hạnh phúc thế ấy chỉ có thể là Ly Mạch và người đang đứng bên cạnh của cô mà thôi.
Nơi Lãnh Huyết và Ly Mạch đến là một khu rừng nằm trên ngọn núi cách phủ Thần Hầu khoảng 5 dặm. Đây là một khu vực rừng núi vắng vẻ, nhìn rất thanh bình. Lúc Lãnh Huyết được cứu, nghĩa phụ của cậu cũng đã chôn cất tất cả thi thể của tộc của cậu ở đây - một bờ suối vắng người qua lại. Mỗi năm Lãnh Huyết lại đến đây, đắp một chút đất, thay một tấm bia, đốt một nén nhang cho tiền bối đã khuất.
- Nếu sau này chúng ta không còn ở phủ Thần Hầu nữa, chúng ta sẽ đến đây sống nhé! - Ly Mạch đề xướng.
- Được, nếu muội bằng lòng chúng ta sẽ dọn đến đây. Huynh sẽ lên rừng đẵn gỗ, muội nuôi gà trồng rau. Chúng ta sẽ sống một cuộc sống tự do tự tại hết quãng đời còn lại.
Lãnh Huyết kéo Ly Mạch ngồi xuống một bãi cỏ xanh mơn mởn dưới một tán cây cổ thụ cạnh bờ suối. Họ cùng nhìn về phía mặt trời đang đi xuống - một bầu trời rực lửa giữa những tán cây nhấp nhô.
- Huynh xem, mặt trời lúc hoàng hôn có đẹp không chứ?
- Rất đẹp. - Lãnh Huyết mỉm cười. - Nhưng muội vẫn là đẹp nhất trong lòng huynh!
- Huynh biết nói chuyện hoa mỹ từ khi nào vậy? - Ly Mạch bĩu môi.
Lãnh Huyết lấy hai lòng bàn tay se se vào vành tai Ly Mạch, nhìn chằm chằm vào mắt cô kèm theo nụ cười nhe răng:
- Từ khi quen muội!
Mặt Ly Mạch hơi nóng lên, ửng đỏ do chạm phải cặp mắt của Lãnh Huyết, cô quay sang nơi khác rồi tìm cách lảng đi:
- Trời cũng sắp tối rồi, chúng ta về phủ đi. Còn phải chuẩn bị đón trừ tịch nữa.
- Được, chúng ta quay về. - Lãnh Huyết biết cô đang ngại, chỉ cười rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Ngồi trên lưng ngựa, Ly Mạch lại nghĩ đến câu nói lúc nãy của Lãnh Huyết mà cười mỉm. Cô thật sự rất hạnh phúc vì trong lòng Lãnh Huyết thật sự cô quan trọng đến vậy. Cô thấy mình thật ngốc khi nghĩ đến những điều này, nhưng vì cô thật sự yêu Lãnh Huyết, vì ý trung nhân cô yêu là một người khôi ngô tuấn tú, văn võ song toàn mà nhiều nữ nhân ngoài kia thèm muốn. Nhiều lúc cô cảm thấy mình không xứng với cậu ta. Nhưng ngày hôm nay khi nghe Lãnh Huyết nói những điều này, cô đã thật sự mãn nguyện vì cô tin, Lãnh Huyết là yêu cô thật lòng.
- Cho muội dựa một chút nhé. - Ly Mạch nghiêng đầu, dựa vào lưng của Lãnh Huyết. Lãnh Huyết chỉ cười mà mà đáp:
- Nó đã trở thành của muội, muốn dựa bao nhiêu thì tùy muội.
Ly Mạch đánh vào lưng Lãnh Huyết một cái:
- Huynh đúng là đồ dẻo miệng!
Chẳng mấy chốc hai người một ngựa đã về đến phủ Thần Hầu. Lúc này đã gần sang giờ Tuất, trời đã tối hẳn. Đèn khắp phủ Thần Hầu đã được thắp lên hết, vô cùng lung linh. Vừa bước vào tiền môn, Truy Mệnh đã lao nhao:
- Đấy, đấy, Thiết Thủ! Huynh thấy gì chưa? Một nam một nữ đi đâu đến tối mịch mới về. Coi có được không chứ!
Thiết Thủ phì cười, Vô Tình lên tiếng giục hai người:
- Huynh và Ly Mạch mau vào trong tắm rửa rồi ra đây. Mà người bên Tiên Hạc ti đang tìm cô đó Ly Mạch.
- Tìm tôi?
- Diệp Nhi tìm tôi hỏi tung tích của cô, tôi bảo là cô và Lãnh Huyết không ở trong phủ, đã ra ngoại thành rồi thì cô ấy nhờ tôi nói với cô khi cô về thì qua bên Tiên Hạc Ti.
- Cảm ơn huynh, tôi sẽ sang đó ngay. - Ly Mạch gật gù.
Diệp Nhi tìm cô thật ra cũng không phải là chuyện to tát gì, thật ra tối nay các nha hoàn tổ chức một trò chơi tập thể với Tiên Hạc Ti có tên là "Thực Bày". Mọi người muốn rủ Ly Mạch cùng chơi vì họ cũng có nhiều điều muốn biết từ Ly Mạch.
* * *
Bây giờ đã là đầu giờ Hợi, mọi người đã ăn uống no say. Truy Mệnh say như chết nằm ngủ trên giường, Lãnh Huyết và Vô Tình tửu lượng khá chỉ mới hơi mơ màng. Riêng Thiết Thủ bị Y Y cấm nên không uống một giọt nào, ra chiếc bàn đá ở tiền viên thưởng trà với Gia Cát. Cuộc thi "Thực Bày" tại Tiên Hạc Ti cũng đang rất hào hứng. Phe Tiên Hạc Ti đang dẫn trước với tỉ số chênh lệch chỉ là một điểm.
- Một, hai, ba... Hải Đường ra kéo, Mộng Nhi ra bao. Ván này Hải Đường thắng. Bây giờ mời Mộng Nhi trả lời câu hỏi của Hải Đường.
Hải Đường vô cùng hào hứng với chiến tích thắng năm ván liên tiếp. Cô đắng đo một chút rồi đưa ra câu hỏi:
- Nhà cô có bao niêu người, mà trong đó có nam nhân nào tài săc vẹn toàn không?
Tiếng cười nổ giòn tan dưới bầu trời tĩnh mịch. Hồ Điệp cốc đầu Hải Đường một cái:
- Thật là mất hình tượng quá...!
Mộng Nhi vui vẻ trả lời:
- Nhà muội, muội là con một. nhưng nếu tỷ thích muội sẽ giới thiệu phụ thân muội cho tỷ!
- Thôi thôi, đừng tranh nữa. - Diệp Nhi lên tiếng
- Được rồi, bây giờ đến lượt Ly Mạch nhé và Hồ Điệp! - DIệp Nhi hô to. Lập tức, mọi người xung quanh vô cùng hào hứng, chăm chú tập trung vào trận đấu vô cùng thú vị này.

Mã Đằng
[email protected]
页: [1]
查看完整版本: Thiếu niên tứ đại danh bổ - Mã Đằng